• 6,903

Chương 2376: Tôi là công dân tốt của thành phố



Quân đội sẽ không làm thế đâu, ba cô là Sư đoàn trưởng, làm sao có thể để cô chết được?
Cửu Miêu vừa nói thế, nụ cười trê8n môi Nhiếp Nhiên càng lớn hơn,
Cô không thấy ông ta ghét tôi thế nào à? Hơn nữa, cô không phát hiện tôi cũng rất ghét ôn3g ta hả?
Cửu Miêu nhắc nhở,
Hai người là cha con.
Nụ cười của Nhiếp Nhiên lộ ra vẻ lạnh lùng,
Ông ta nên mừng vì có qu9an hệ cha con với tôi.
Nếu không, sao cô lại vất vả để lật đổ ông ta thể được? Cửu Miêu cảm thấy rất khó hiểu.

Cá6i gì gọi là nên mừng? Lúc cô ta đang suy nghĩ thì Nhiếp Nhiên lại hỏi:
Thể nào, rốt cuộc cô có hứng thú không?
Cửu Miêu 5hoàn hồn lại:
Nếu như tôi nói không hứng thú thì sao?
Nhiếp Nhiên thẳng thắn:
Vậy tôi sẽ đóng vai công dân tốt của thành phố, đưa cô về một lần nữa, con người tôi mặc dù tùy hứng nhưng vẫn rất tuân thủ pháp luật, không thể tùy tiện thả cướp biển ra gây hại cho xã hội được.
Cửu Miêu trợn to hai mặt.

Vừa rồi là ai trói hai cảnh sát kia lại và thả đám phạm nhân kia ra? Đúng là chém gió không chớp mắt!
Vậy vào quân đội là được à?
Nhiếp Nhiên gật đầu như chuyện đương nhiên,
Dĩ nhiên rồi, vào quân đội là để thay đổi cô, cho cô làm người một lần
không vội, tôi sợ cô chạy, cứ còng cho an toàn.


Cô!

Nhiếp Nhiên vứt lại một câu
Cô ở yên trong xe đợi tôi quay lại
rồi xuống xe.
nữa.

Trình độ không biết xấu hổ của cô khiến Cửu Miêu cạn lời,
...
Nhiếp Nhiên hỏi,
Rốt cuộc đã nghĩ xong chưa?
Cửu Miêu hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:
Tôi còn có lựa chọn nào khác à?
Hình như Nhiếp Nhiên vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cô nở nụ cười tươi rói,
Rất tốt, lát nữa tôi sẽ đi mua cho cô hai bộ quần áo, sau đó tìm một khách sạn nhỏ cho cô nghỉ ngơi.
Hình như Cửu Miêu rất mệt mỏi, chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhiếp Nhiên đã làm xong việc chính, quay sang chuyên tâm lái xe.
Để tránh bị cảnh sát truy kích, cô cố ý tìm đường vòng không có camera giám sát để đi.
Khó khăn lắm mới tìm được một cửa hàng nhỏ bán quần áo ở nơi vắng vẻ này, cô dừng xe ở bên đường, lúc đang chuẩn bị xuống xe đi mua cho Cửu Miêu hai bộ quần áo thì Cửu Miêu lại nói:
Tôi đã đồng ý rồi, có phải cô cũng nên tháo còng cho tôi không?
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, trong nụ cười thuần khiết lộ ra chút tính toán,
Chuyện này hả...
Cửu Miêu cau mày, trong về mặt lạnh như băng mang theo lửa giận.

Chỉ một lát sau, Nhiếp Nhiên đã xách một cái túi màu đen đi ra khỏi cửa hàng, sau đó nhanh chóng lên xe, nhét đồ vào trong lòng Cửu Miêu.


Tôi không mang nhiều tiền, không mua được quần áo tốt, cô chịu khó chút vậy.
Sắc trời đã dần dần tối lại.

Nhiếp Nhiên vòng một đoạn đường dài, cuối cùng tìm được một khách sạn nhỏ.

Ánh đèn neon nhấp nháy trên biển tên khiến người ta đau cả mặt.

Vì để tránh cho chủ khách sạn thấy Cửu Miêu mặc quần áo tù nhân, Nhiếp Nhiên khoác cái áo khoác rộng của mình lên trên người cô ta, lại vặt quần áo mới mua lên tay cô ta để che đi cái còng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.