Chương 2389: Thật sự chỉ là gặp một lần?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 837 chữ
- 2022-02-19 04:35:22
Nhưng lúc này cô lại phát hiện ra một chuyện.
Không biết có phải là Hoắc Hoành đã trải qua huấn luyện không mà cho dù là lúc hôn mê, an8h vẫn mím chặt môi.
Là em, mau há miệng ra.
Cô khẽ nói bên tai anh, hy vọng anh có thể nghe được lời mình, đồng thời hủy bỏ trạng th3ái
cảnh giác
.
Nhiếp Nhiên dùng tất cả các cách có thể dùng, song vẫn không để được cháo vào trong miệng Hoắc Hoành, lại còn làm cho mình kiệt sức.
Đầu mùa đông lạnh giá, hơi nóng của bát cháo dần bay đi hết.
Nhiếp Nhiên cũng bắt đầu sốt ruột hơn.
Vừa rồi lúc cởi quần áo cho anh, Nhiếp Nhiên thấy phần bụng anh quấn kín bằng gạc, trên băng còn lấm tấm máu đỏ.
Cách lần mất liên lạc đó đã hơn nửa tháng mà anh vẫn nằm ở chỗ này, mấy lần rơi vào hôn mê, đủ để biết được vết thương của anh nặng thế nào.
Cái gì mà chỉ bị thương ngoài da, mất máu quá nhiều chứ.
Mồ hôi?
Nhiếp Nhiên theo đó sở lưng anh, cải áo sơ mi ướt đầm dán vào lưng, lạnh toát.
Hơn nữa trên bàn chỉ có một cái đệm mỏng, gần như không có ích gì.
Chỉ cần nuốt xuống, vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa! Nhiếp Nhiên lập tức húp thêm mấy miếng cháo, tiếp tục đút cho anh từng chút một.
Bát cháo dần dần vơi đi.
Đến khi đút xong rồi, Nhiếp Nhiên có cảm giác mình đã mệt rã rời, người đẫm mồ hôi.
Nhiếp Nhiên lập tức bảo đám thuộc hạ kia đốt một đống lửa trong căn phòng nhỏ này, sau đó cởi quần áo ướt đẫm ra khỏi người Hoặc Hoành.
Vì sợ anh bị lạnh, Nhiếp Nhiên trải cái áo khoác màu đen trên người mình lên trên bàn, sau đó quấn anh vào.
Cuối cùng cô lại đặt cái áo sơ mi của anh ở bên cạnh đống lửa để hong khô.
Ban đầu Hoắc Hoành vẫn mím chặt môi, nghiến chặt răng, làm thế cũng không chịu nhả ra.
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng bực mình, đặt cái bát trong tay xuống, một tay nâng gáy anh lên, cái tay còn lại thì bịt mũi anh lại.
Cô không tin trong lúc hôn mê anh còn có thể để mình chết ngạt.
Nhưng rất đáng tiếc là lúc này Hoắc Hoành đã rơi vào trong hôn mê, cho dù nghe được cũng sẽ cho là ảo giác.
Nh9iếp Nhiên thấy anh làm như thế, chỉ có thể vòng một tay qua muốn giữ lấy cằm anh, ép anh há miệng ra, nhưng làm thế lại càng khiến anh nghiên 6chặt răng hơn.
Nhiếp Nhiên sợ không cạy được miệng anh ra mà lại làm anh bị thương nên chỉ có thể từ bỏ chiêu này.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ sẽ phải đi nấu lại.
Cô suy nghĩ một lúc, thấy chỉ còn lại một cách cuối cùng rồi.
Cô húp một miếng cháo, cúi xuống đặt môi mình lên môi anh.
Nhưng cứ nh5ìn bát cháo khó khăn làm mới có được nguội đi cũng không ổn.
Hơn nữa, lúc cô dựa vào anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh chỉ tăng không giảm, lưng áo sơ mi gần như ướt đẫm.
Dưới tình hình này, Nhiếp Nhiên càng không thể nào không cho anh ăn uống mà chỉ dựa vào thuốc được.
Đúng là nói nhưng nói cuội! Nếu Hoắc Hoành không cần ông ta cứu, cô thật sự muốn túm lấy bác sĩ trung niên kia đánh cho một trận.
Cả buổi tối, Nhiếp Nhiên luôn ngồi ở bên cạnh đống lửa hong khô hết tất cả quần áo cho anh, thỉnh thoảng sờ trán anh xem anh có hạ sốt không, Vật lộn mãi mới đến lúc trời sáng, không biết là cháo và đống lửa của Nhiếp Nhiên có tác dụng hay là truyền nước có tác dụng mà cuối cùng Hoắc Hoành cũng hạ sốt.
Nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Quả nhiên, đợi thêm khoảng ba bốn phút, Hoắc Hoành bắt đầu hé răng ra.
Nhiếp Nhiên lập tức nhân cơ hội đút cháo vào cho anh.
Cô tinh mắt phát hiện yết hầu anh đang chuyển động lên xuống.
Rốt cuộc lúc nào anh ấy mới tỉnh?
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành nằm im, giọng lập tức trở nên khó chịu.
Theo lý thì hạ sốt xong sẽ tỉnh nhanh thôi.
Bác sĩ hiền lành kia cực kỳ sợ Nhiếp Nhiên, nói xong liền dịch người sang bên cạnh.
Nhiếp Nhiên biết tâm trạng ông ta, chỉ là bây giờ cô không có hơi sức đâu mà quan tâm đến ông bác sĩ đáng thương này.
Vậy rốt cuộc là bao lâu?! Một tiếng, hai tiếng hay là một ngày, hai ngày?!
Bị Nhiếp Nhiên quát lên, bác sĩ đáng thương xui xẻo lập tức run lẩy bẩy,
Chuyện này...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.