Chương 2395: Không phải không tin, mà là không nỡ
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 589 chữ
- 2022-02-19 04:35:22
Lúc anh nói lời này, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra sự dịu dàng.
Thật sự rất may mắn.
Về chuyện cướp biển, anh đã lừa8 cô hai lần.
Mặc dù bần hàn, ngay cả trà cũng là xa xỉ, nhưng anh cảm thấy thoải mái, yên bình.
Chứ không phải là như bây giờ, để cô sống trong nguy hiểm, khiến cô bị thương, chảy máu.
Một lần là đưa cô qua đó.
Một lần là chuyện của Cửu Miêu.
Nhưng lúc sự yêu thích biến thành tình yêu khắc cốt ghi tâm, anh bắt đầu sợ.
Anh không muốn cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng cho dù là thế thì giữa việc cô trở mặt rời bỏ anh và cô sẽ chết, anh vẫn sẽ khô5ng do dự lựa chọn về trước.
Không phải không tin tưởng cô, mà là không nỡ.
Hơn nữa lần thứ hai vẫn tha thứ cho anh.
Thế này bảo anh làm sao không cảm thấy may mắn, không cảm động được.
Khi chưa giải quyết xong nhiệm vụ mà đã trói buộc cô bên mình đã là anh ích kỷ rồi, anh làm sao có thể để cô rơi vào trong nguy hiểm, thậm chí bị thương nữa.
Nếu như để cô rơi vào trong nguy hiểm chính là yêu cô, vậy thì anh thà buông tay.
Cho nên anh lựa chọn lừa dối, cũng đã sớm chuẩn bị chịu đựng kết quả như vậy.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là Nhiếp Nhiên lại tha thứ cho anh.
Anh muốn chống đỡ cả bầu trời cho cô, cho cô một đời bình an.
Anh hoài niệm khoảng thời gian mình và cô ở trong căn biệt thự trống trải đó, hằng ngày ngồi ở trong vườn hoa nhỏ ngắm hoa, uống trà.
Đúng thế, không nỡ.
Trước kia anh thích cô, tán thưởng cô, mong muốn bọn họ kề vai chiến đấu.
Ban đầu anh rất lo lắng, vì nhiều3 chuyện anh không thể nào dự đoán được đều đang lặng lẽ xuất hiện, nguy cơ khắp nơi, anh không muốn để cho Nhiếp Nhiên tham gia 9quá nhiều vào trong đó nên luôn giấu giếm cô.
Anh biết sau chuyện này, có thể Nhiếp Nhiên sẽ không hiểu cho mình, không 6tha thứ cho mình, thậm chí rời đi.
Anh ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, sau đó định giơ tay ra ôm cô.
Nhưng vết thương trên người anh không cho anh làm chuyện đó, Nhiếp Nhiên thấy anh khăng khăng muốn ôm mình, chỉ đành chủ động dịch lại gần.
Hoắc Hoành ôm lấy cô, thật ra ôm thế này không thoải mái một chút nào.
Vừa phải để ý đến vết thương của anh, không thể ôm chặt, lại không thể cách quá xa, sợ tay anh không với đến lại động đến vết thương.
Thế nên cô chỉ có thể khẽ khom người lại, gục đầu lên hõm vai anh, duy trì một khoảng cách nhỏ với anh, tránh chạm đến vết thương của anh.
Đừng tưởng anh nói mấy câu ngọt ngào là cho qua, chuyện gì nên nói thật thì hôm nay đều phải nói thật hết cho em, nếu như còn để lại vấn đề gì, lần sau em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh thế này nữa đâu.
Nhiếp Nhiên uy hiếp bên tại anh.
Lần này Hoắc Hoành bật cười thật, tiếng cười trầm thấp kia khiến lòng người ta run lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.