Chương 2398: Trêu xong chạy là không được
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 694 chữ
- 2022-02-19 04:35:22
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi mình như vậy.
Thật ra thì Nhiếp Nhiên không phải là tên của cô, hơn nữa dù 8sao nó cũng chỉ là một cái tên, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.
Nhưng vừa nãy lúc anh gọi, đột nhiên cô lại cảm th3ấy hình như cái tên này đã có thêm một chút ý nghĩa.
Nhiếp Nhiên đè nén cảm xúc ở đáy lòng, nhưng vẫn đứng tại chỗ,9 cười hỏi:
Anh chắc chắn chứ?
Ừ.
Hoắc Hoành chậm rãi gật đầu.
Nhiếp Nhiên đi về phía trước một bước nhỏ,
Vậy c6òn nói em chiếm hời không?
Cô tiến về phía trước khiển đáy mắt Hoắc Hoành lóe lên ánh sáng, nhưng vì cô dừng lại nên trong5 mắt lại có thêm chút tia đỏ.
Không.
Anh tiếc chữ như vàng, hơi thở nặng nề, Nhiếp Nhiên cũng biết anh đã đến điểm giới hạn rồi.
Tốc độ ra tay của Hoắc Hoành quá nhanh, có lẽ là bị ép đến nóng nảy nên cho dù bị thương thì tốc độ của anh vẫn nhanh hơn bình thường mấy phần.
Này, vết thương của anh...
Nhiếp Nhiên sợ đè lên vết thương của anh, khẽ vùng vẫy.
Trên thực tế, cô đâu có định kết thúc thật vào lúc này, chỉ là cố ý trêu chọc anh một chút thôi.
Hai người một người ở đơn vị, một người ở thành phố A, quanh năm không gặp nhau, lần này đi không biết lúc nào mới gặp lại, cô đâu có nỡ để anh ấm ức.
Âm cuối nặng nề kia chui vào trong tai Nhiếp Nhiên khiến trái tim cô run lên.
Ai bảo thế, từ trước đến giờ em rất chính trực đấy.
Cô cười híp mắt nói.
Trong bóng tối, tay Hoắc Hoành đã lại luồn vào trong vạt áo của cô.
Nhiếp Nhiên vòng tay qua cổ anh, cô phối hợp thế này khiến anh như muốn nổ tung.
Đúng là con mèo hoang quân người mà lại phiền phức...
Hoắc Hoành cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của Nhiếp Nhiên, mang theo chút tức giận mà mút thật mạnh khiến Nhiếp Nhiên bị đau, không nhịn được kêu
a
một tiếng kháng nghị.
Nhưng lúc này người đàn ông trước người cô đang đầy ấm ức và ai oán.
Sau khi hôn mạnh mấy cái, anh nín nhịn ngẩng đầu lên, mang vẻ mặt nặng nề đáng sợ mặc cái áo nỉ sau lưng lên người cô, sửa sang lại cho cô.
Thật ngoan.
Cô nói xong câu này, đi đến bên cạnh anh như ý anh.
Nhưng còn chưa kịp nói thêm điều gì, cô đã thấy trời đất quay cuồng, nằm ngửa trong lòng Hoắc Hoành.
Nhưng vừa mới cử động đã bị Hoắc Hoành quả quyết đè xuống,
Không sao, không chết được.
Không chết được? Nói cái gì thế! Cô mệt mỏi cả đêm mới khiến anh hạ sốt được.
Tên này không phải là người hầu hạ nên không quan tâm chứ gì?! Nhiếp Nhiên đang định nói, kết quả là nghe thấy giọng Hoắc Hoành truyền tới bên tai,
Trêu xong chạy là không được đâu, hử?
Đáy mắt Hoắc Hoành thẫm lại,
Vậy sao? Thế thì anh phải xem xem mới được.
Dứt lời, anh cúi đầu xuống bắt lấy đôi môi đỏ tươi đang cười của cô.
Trong phòng lại vang lên tiếng động ướt át.
Nếu tiếp tục, anh thật sự không dừng lại được mất.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve cô, những vết chai trên ngón tay do cầm súng lâu dài để lại khiến cô ngân nga say đắm lòng người.
Nhiếp Nhiên thấy người nào đó không được ăn no đen mặt lại thì bật cười.
Rõ ràng là anh bắt cô đi qua, chứ không phải là cô hẹp hòi, trêu xong rồi chạy.
Còn cười nữa thì anh sẽ không khách khí đâu.
Hoắc Hoành thấy môi cô bóng loáng, đáy mắt khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại sầm xuống, thấp giọng cảnh cáo cô.
Nhiếp Nhiên cũng không muốn giày vò anh, cô nhảy xuống bàn, chỉnh sửa lại quần áo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.