Chương 2416: Thời thế sắp thay đổi rồi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 842 chữ
- 2022-02-19 04:40:55
Cuối cùng, vào hôm nay, con cáo già này đã bị anh bắt lấy rồi.
Sự gian khổ trong mười năm qua cuối cùng cũng có kết quả.
Ván này c8on thắng rồi, đúng không?
Hoắc Hoành nhìn ông ta, cười dịu dàng.
Hơi thở của Hoắc Khải Lãng nghẹn lại, sau đó là sự yên lặng vô tận.
3
Hình như Hoắc Hoành cũng không vội đòi câu trả lời của ông ta, anh chỉ ngồi đó.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hoắc Khải Lãng mớ9i chán nản nói một câu,
Đúng, con thắng rồi.
Bây giờ ông ta bị nhốt ở trong phòng ngủ, không ra ngoài được một bước.
Ba cứ ở đây dưỡng bệnh đi, không cần vất vả nữa.
Dứt lời, anh đi tới cửa phòng.
Lúc đang định mở cửa phòng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Khải Lãng vang lên,
Con vì một người phụ nữ mà làm như vậy, cẩn thận sớm muộn cũng có một ngày khốn khổ vì tình.
Lần này Hoắc Hoành dùng cái chết của Diệp Nhiễm làm cái cớ ra tay với Hoắc Khải Lãng.
Như vậy vừa có thể che giấu thân phận thật của mình, vừa có thể danh chính ngôn thuận hơn, Lúc nghe thấy lời Hoắc Khải Lãng, Hoắc Hoành khựng lại, nhưng anh không quay đầu mà chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại:
Chẳng lẽ sau khi vứt bỏ dì Nguyễn, ba chưa từng hối hận à?
Nhưng ông ta không ngờ mình nở mày nở mặt cả đời, đến cuối cùng lại lưu lạc tới mức này.
Trong căn phòng u ám lạnh lẽo không thấy rõ được vẻ mặt ông ta, nhưng Hoắc Hoành dựa vào thính giác nhạy bén lại nghe được từng tiếng hít thở nặng nề của ông ta.
Thật vui vì có thể nghe được ba chữ này từ ba.
Hoắc Hoành mỉm cười đứng lên, cung kính nói với Hoắc Khải Lãng:
Nếu ba cảm thấy con đã tốt nghiệp rồi, vậy thì xin ba yên tâm, con nhất định sẽ tiếp tục kinh doanh Hoắc thị thật tốt, không để cho ba thất vọng.
Cho dù khôn6g có ai canh chừng, ông ta cũng không đi đâu được.
Bị coi là kẻ phản bội, một khi ông ta ra khỏi cái nhà này sẽ bị cho là chạy trốn.
<5br>Bây giờ trong Hoặc thì nhất định có thuộc hạ của bên kia, chỉ cần ông ta ra khỏi đây chắc chắn sẽ bị bắn chết, ngay cả nửa cầu thừa thãi cũng không có.
Chuyện đến nước này, căn nhà này, phòng ngủ này vừa là nhà giam của ông ta, vừa là nơi che chở cuối cùng của ông ta.
Thân thể người đàn ông bị năm tháng không ngừng ăn mòn hơi run lên.
Sau đó, Hoắc Hoành lại tiếp tục nói:
Mỗi lúc đêm xuống, mỗi phút mỗi giây ba đều sống trong hiu quạnh và hối hận đúng không?
Anh nói xong liền mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Anh không cần nhìn, chỉ tưởng tượng thôi cũng nhìn ra được vết sẹo phủ bụi nhiều năm bị người ta đâm một cái sẽ đau đớn thế nào.
Hoắc Hoành đi tới phòng khách, người ngồi ở đó đợi anh chính là bác sĩ tư nhân anh mới tìm tới để khám bệnh điều dưỡng cho Hoặc Khải Lăng.
Bác sĩ kia vừa nhìn thấy Hoắc Hoành liền vội vàng đứng lên, cung kính chào một tiếng Nhị thiếu.
Hoắc Hoành phất tay, ngồi xuống đối diện ông ta, bình thản hỏi:
Sức khỏe của ba tôi thế nào rồi?
Về cơ bản, sức khỏe của ngài Hoắc rất bình thường, chỉ tiêu các mục đều rất tốt.
Bác sĩ nghiêm túc trả lời, nhưng nhìn thấy nụ cười như có như không trên khóe miệng Hoặc Hoành, trong lòng ông ta lập tức trở nên thấp thỏm.
Ông ta làm bác sĩ tư nhân không phải mới một ngày hai ngày, biết không ít chuyện xấu trong những gia tộc lớn này, Mặc dù không hiểu nụ cười này của Nhị thiếu có ý gì, nhưng vì lý do an toàn, ông ta chuyến chủ đề,
Nhưng dù sao tuổi cũng lớn rồi, vẫn cần phải chú ý nghỉ ngơi và điều dưỡng nhiều hơn mới được, không thích hợp lao tâm khổ tứ nữa.
Hình như trông Nhị thiếu rất hài lòng, ít nhất ông ta cho là như vậy, bởi vì Hoắc Hoành nghe thấy ông ta nói thế xong thì khẽ gật đầu:
Bây giờ sức khỏe của ba tôi đã ngày một kém hơn, ông để tâm một chút.
Ngày một kém hơn? Bác sĩ ngẩn ra, sau đó hoàn hồn lại hiểu ngay ý anh là gì,
Được, tôi sẽ chú ý, tôi sẽ bảo ngài ấy nghỉ ngơi cẩn thận, cố gắng ít đi ra ngoài.
Thấy bác sĩ đã hiểu lời mình, Hoắc Hoành hài lòng gật đầu, sau đó cho ông ta rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.