Chương 2443: Kẻ điên không muốn sống nữa
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1048 chữ
- 2022-02-19 04:40:55
Đương nhiên Nhiếp Nhiên không thể nói thân phận của Cửu Miêu cho Quý Chính Hổ được.
Chuyện này trừ cô và Lý Tông Dũng ra, nhữn8g người khác không thể biết.
Huấn luyện khô khan lặp đi lặp lại gần như khiến người ta nghi ngờ thời gian đã dừng lại không trôi đi nữa.
Mà vào lúc này, Quý Chính Hổ phát hiện cho dù Nhiếp Nhiên luyện tập thế nào, thành tích vẫn giậm chân tại chỗ, hoàn toàn không có chút tiến bộ nào.
Bây giờ cô đang giành giật từng phút từng giây.
Nhưng may mà Nhiếp Nhiên cũng biết mình không có nhiều thời gian nên thời gian huấn luyện càng lúc càng dài, gần như dùng tất cả lúc nghỉ ngơi để huấn luyện thể lực.
Còn thiếu chút nữa.
Thành tích?
Như cũ.
Còn kém 4.5 giây nữa.
Quý Chính Hổ nhìn đồng hồ bấm giờ, chân mày cau lại thành hình chữ xuyên.
Thành tích bốn ngày liên tục giống hệt nhau, có thể nói là hoàn toàn không hề tiến bộ nào, cứ tiếp tục thế này thì đừng nói Quân khu 9,mà bất cứ đơn vị xuất sắc nào cũng không cần cô.
Giống như nói nhiều một giây cũng là lãng phí thời gian.
Huấn luyện, huấn luyện, không ngừng huấn luyện thể lực.
Hơn nữa Quý Chính Hổ cũng chưa chắc có gan đi hỏi cấp trên như Tông Dũng.
Vì đề phòng Quý Chính Hổ hỏi tiếp, cô liền chuyển chủ đề lên thành tích thể lực của Cửu Miêu,
Nhưng mà với thành tích này, cô ta có thể vào Quân khu 9 không?
Quý Chính Hỗ lạnh lùng nói một câu
có hy vọng hơn cô
làm Nhiếp Nhiên nghẹn họng.
Với năng lực của Nhiếp Nhiên, muốn có thành tích như Cửu Miêu thì chỉ cần thời gian thôi.
Nhưng vấn đề là cô đã không còn nhiều thời gian rồi.
Này! Dù sao tôi cũng là binh lính một tay thầy dạy dỗ ra, có thể nể mặt chút không hả?
Cho dù thành tích thể lực của cô chưa tốt, nhưng cũng không thể trách cô được.
Anh ta cảm thấy kỳ lạ, với năng lực của Nhiếp Nhiên cùng với thành tích huấn luyện ma quỷ một tháng trước khi đến buổi sát hạch mùa hè thì không thể nào đột nhiên dùng nhanh thế này mới đúng.
Còn kém mấy giây nữa là đạt tiêu chuẩn?
Lại kết thúc một vòng năm cây số nữa, Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh Quý Chính Hổ thở hổn hển, ban đêm rét lạnh nhưng trên mặt cô đầy mồ hôi, áo khoác đã bị ném sang bên cạnh rồi.
Tối nào Quý Chính Hổ cũng sẽ cầm đồng hồ bấm giờ tính thời gian từng hạng mục cho cô.
Vì vậy, đối thoại mỗi buổi tối của bọn họ sẽ có nội dung thế này:
Thế nào rồi, hôm nay thành tích ra sao?
Vẫn kém mười hai giây.
Thành tích hôm nay?
Cho nên mục tiêu của cô ta nhất định là Quân kh6u 9
Cô ấy cũng muốn vào Quân khu 9?
Quý Chính Hồ chăm chú nhìn cô rồi khẽ cau mày lại, trầm giọng hỏi:
Rốt cuộc cô ấy có t5hân phận gì? Tại sao chỗ tôi không có hồ sơ gì về đội tân binh hay là những đơn vị khác cô ấy từng ở?
Yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ có được thành tích này.
Nhiếp Nhiên để báo cáo xuống rồi rời khỏi phòng làm việc.
Quý Chính Hổ nhìn bóng lưng cô rời đi, điều anh ta lo lắng từ trước đến nay không phải là Nhiếp Nhiên có được thành tích này không.
So sánh với Quý Chính Hổ đang lo lắng và phiền muộn, Nhiếp Nhiên tỏ ra rất bình tĩnh,
Vậy tôi làm lại.
Nói rồi cổ vung tay, đi về điểm xuất phát.
Dưới bóng đêm, động tác khẽ vung tay của cô khiến Quý Chính Hổ vô tình liếc thấy cổ tay cô lóe lên ánh sáng kim loại.
Thể lực không phải thứ hoàn thiện trong một chốc một lát, nó cần không ngừng huấn luyện trong thời gian dài mới có thể đạt được, mà cô năm lần bảy lượt đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đầu tiên là nán lại ở đơn vị Quân khu 2 một khoảng thời gian, sau đó trở về lại đến chuyện của Thiên Dạ, tiếp đó đi tìm Hoắc Hoành, cuối cùng lại bị thương nằm ở bệnh viện, thời gian cô ở đơn vị dự bị không nhiều, càng đừng nói đến huấn luyện bài bản.
Thể diện là phải tự giành lấy, không phải người khác cho.
Quý Chính Hổ nghiêm túc trả lời.
Thực ra Quý Chính Hổ biết rõ thời gian Nhiếp Nhiên ở đơn vị không nhiều, hơn nữa có thể đạt tiêu chuẩn toàn bộ các môn trong thời gian ngắn như vậy đã là không dễ rồi, nhưng vấn đề là Nhiếp Nhiên muốn vào Quân khu 9, chỗ đó không phải nơi đạt chỉ tiêu là có thể vào.
Cô nhất định phải đạt đến mức xuất sắc mới được.
Làm sao tôi biết được? Tôi đâu phải là tiểu đoàn trưởng, chuyện này thấy nên hỏi ông ấy mới đúng.
Nhiếp Nhiên cảm thấy chuyện này vẫn nên giao cho Lý Tông Dũng thì hơn.
Lý Tông Dũng hiểu rõ về quân đội, bây giờ cô thuận miệng bịa chuyện, nhỡ bị vạch trần thì không hay.
Bởi vì cô ta cũng muốn vào Quân khu 9, tiểu đoàn trưởng chỉ đang đổi cách muốn khích lệ tôi thô3i
Nhiếp Nhiên đảo mắt, thuận miệng kiểm cớ qua loa lấy lệ với anh ta.
Nhưng thực ra không tính là hoàn toàn lấy lệ, Hoắc Hoà9nh từng nói với cô, Cửu Miêu vào Quân khu 9 mới hữu dụng với cái tổ chức kia.
Anh ta lập tức hô lên:
Đợi đã!
Sao thế?
Nhiếp Nhiên đứng lại, quay qua nhìn anh ta.
Quý Chính Hổ chỉ cổ tay cô, hỏi:
Có phải cô lại tăng thêm trọng lượng miếng chì trên người không?
Trừ điều này ra, anh ta không nghĩ ra tại sao thành tích của Nhiếp Nhiên lại giậm chân tại chỗ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.