Chương 2458: Đánh bừa giữ được mạng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 652 chữ
- 2022-02-19 04:46:25
Thầy ấy thật sự không biết tôi trở lại, nhưng mà trước đó tôi và thầy ấy đã hẹn nhau là vào ngày thứ bảy, cho dù như thế nào cũng8 phải kéo thầy về, để thấy chứng kiến thành quả huấn luyện của tôi trong khoảng thời gian này.
Sau đó lúc dã ngoại sinh 3tồn xuất hiện hỏa hoạn, chứng kiến thành quả huấn luyện lại biến thành cứu người.
Cô rất có lòng tin với huấn luyện dã ngoại si9nh tồn bảy ngày của mình, cho nên đã nói với Quý Chính Hổ rồi, nếu như cô không gửi tín hiệu thì hết ngày thứ bảy lúc qua đón cô6 thì tiện thể lựa An Viễn Đạo tới, vậy có thể để anh ta về sớm hơn một chút.
Nhiếp Nhiên lấy tấm bản đồ ra khỏi ngực, chỉ một con đường trong đó:
Đây, đường này.
Hai người cúi đầu nhìn bản đồ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô đi đường này? Cô điên rồi à?!
Đúng như An Viễn Đạo nói, anh ta hiểu rất rõ khu vực này.
Quý Chính Hổ nhíu mày lại, nhưng không lên tiếng.
Lúc này An Viễn Đạo hơi giãn đôi môi mím chặt ra một chút, nhưng vẫn kiêu ngạo hếch cắm lên, nói:
Nếu xảy ra hỏa hoạn, nghĩa là cô chưa hoàn thành nhiệm vụ tôi đưa cô, vậy tôi đi trước đây.
Sau đó anh ta định đứng lên.
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu dễ để cho anh ta đi như vậy, con cá tới tay mà không làm thịt thì không phải là phong cách của Nhiếp Nhiên.
Cô ấn An Viễn Đạo xuống sofa:
Ai nói tôi chưa hoàn thành?
An Viễn Đạo ngẩn ra, tỏ vẻ không tin:
Cô hoàn thành rồi? Trận hỏa hoạn lớn như thế, đường đi đều bị chặn hết, cô hoàn thành kiểu gì? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng lừa tôi! Quý Chính Hổ đã cho tôi xem con đường kia rồi, đi bộ qua đó ít nhất phải mất năm sáu ngày, làm sao cô có thể dùng bảy ngày để đi rồi về được?
Anh ta khiển trách:
Là quân nhân chưa hoàn thành nhiệm vụ mà còn nói dối, tội càng nặng thêm!
Nhiếp Nhiên cười khẽ:
Tôi biết ngay thầy sẽ nói thế mà.
Nhưng tôi không nói dối, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thật.
Hừ! Không thể nào! Tôi quen thuộc nơi đó hơn cô nhiều, nhắm mắt lại cũng biết đó là đâu.
Nếu đi con đường kia, chắc chắn không thể nhanh chóng trở lại thế này được.
An Viễn Đạo hừ lạnh, tự tin nói.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh ta, bê cốc trà lên nhập khẽ một ngụm, khoan thai nói:
Ai nói với thầy là tôi đi con đường kia?
Quý Chính Hổ và An Viễn Đạo nhìn cô, kinh ngạc hỏi:
Cô không đi con đường kia?
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Không
Vậy cô đi đường nào?
Lần này, Quý Chính Hổ hỏi trước.
Nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn, nơi nào là đường tắt, nơi nào là đường vàng, chỉ cần nhìn qua là anh ta biết ngay.
Mà con đường Nhiếp Nhiên chỉ đúng là một con đường tắt, khả năng này giải thích được việc tại sao cô có thể đi lại trong bảy ngày.
An Viễn Đạo bán tín bán nghi cau mày nhìn c5ô rồi lại nhìn Quý Chính Hổ.
Có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thầy nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của thầy ấy đi, đầu có giống người biết lừa người khác.
Nhiếp Nhiên mượn cơ hội khuyên giải An Viễn Đạo để châm chọc Quý Chính Hổ.
Song con đường tắt này vô cùng nguy hiểm, vì nó dựa sát vào vách núi hút gió.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.