Chương 2484: Không chịu nổi, nôn rồi?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 795 chữ
- 2022-02-19 04:46:26
Bây giờ chúng ta huấn luyện, nếu như cảm thấy không chịu nổi nữa thì ra hiệu cho tôi, nghe thấy chưa?
Tôi biết rồi.
An Viễn Đạo dặn dò cô một số chuyện cần chú ý, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm, để cô ở lại trong cái hồ lớn một mình.
Mà người đàn ông kia và An Viễn Đạo thì tiến vào bên trong phòng điều khiển.
Đèn trong phòng điều khiển sáng lên9.
Đầu tiên mặt nước rất yên ả, không có cảm giác gì, nhưng chỉ một lát sau Nhiếp Nhiên đã phát hiện mặt nước bắt đầu 6dao động, thời gian trôi qua, sóng càng lúc càng lớn.
Cô bám chặt tay vịn hai bên thuyền, cơ thể bắt đầu căng lên.
An Viễn Đạo nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi của Nhiếp Nhiên, anh ta cau mày nhìn chằm chằm cố.
Khi thấy sắc mặt cô bắt đầu tái dân, anh ta lập tức bảo người bên cạnh dừng lại, mở cửa phòng ra, chạy đến bên cạnh hô, hỏi:
Sao rồi, bây giờ cô cảm thấy thế nào?
Vận tốc gió và độ trong tranh chậm dần, vẻ mặt Nhiếp Nhiên cũng dịu đi, cô buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành thuyền ra, hít sâu một hơi, trả lời:
Tôi vẫn ổn.
Có muốn nghỉ một chút không?
An Viễn Đạo thấy sắc mặt cô thật sự rất khó coi thì động lòng trắc ẩn, muốn cho cô nghỉ một chút, nhưng lại bị Nhiếp Nhiên từ chối:
Không cần đâu, nếu như tôi không chịu được sẽ ra hiệu cho thấy, thấy cứ tiếp tục đi.
Nhiếp Nhiên nói thế rồi, An Viễn Đạo cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Sóng lại dần dần nổi lên, hơn nữa càng lúc càng mạnh hơn.
Mà sắc mặt Nhiếp Nhiên cũng càng lúc càng khó coi, hai bàn tay nắm chặt thành thuyền nổi đầy gân xanh, môi bị cô cắn chảy máu.
Cuối cùng, sau khi chịu đựng hai mươi phút, cô không chịu nổi nữa, liền đưa mắt về phía An Viễn Đạo trước bàn điều khiển.
Vì có thể mô phỏng tính chân thực, gió cũng thổi từ bốn phương 5tám hướng phòng thí nghiệm tới, hơn nữa sóng bắt đầu nhấp nhô, càng lúc càng lớn.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng có phản ứng.
Tình hình giống như lúc cô cùng Hoắc Hoành đi ra đảo.
An Viễn Đạo nhận được tín hiệu của cô, lập tức dừng huấn luyện, chạy nhanh đến cạnh hồ.
Có phải là khó chịu lắm không?
Nhiếp Nhiên không nói gì mà nhanh chóng cởi cái dây an toàn trên người mình ra, sắc mặt trắng như tờ giấy, giơ tay ra với An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo chưa bao giờ thấy cô chủ động yêu cầu ai đỡ mình, vì vậy vội vàng giơ tay nắm lấy tay cô, không nắm không biết, năm rồi mới phát hiện lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh, hơn nữa tay còn lạnh như băng.
Anh ta cảm thấy hỏng rồi! Nửa đỡ nửa nâng cô từ cái thuyền nhỏ lên bờ, còn không đợi đứng vững, Nhiếp Nhiên đã đẩy anh ta ra, chạy ra bên ngoài phòng thí nghiệm.
An Viễn Đạo không biết cô muốn làm gì, đang định đuổi theo thì nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên nôn ở bồn hoa nhỏ ngoài cửa sổ.
Anh ta vội vàng chạy ra ngoài, thấy Nhiếp Nhiên chống một tay lên thân cây, khom người không ngừng nôn, giống như chỉ muốn nôn hết mật xanh mật vàng ra.
An Viễn Đạo nhất thời không biết phải làm thế nào, người đàn ông đi từ phòng điều khiển ra thì chủ động rót một cốc trà ẩm đưa cho An Viễn Đạo,ra hiệu cho anh ta bảo Nhiếp Nhiên súc miệng, uống chút nước nóng để dịu đi một chút.
An Viễn Đạo cầm nước nóng đi tới bồn hoa, vỗ lưng cho cô một lúc rồi đưa trà cho cô.
Nhiếp Nhiên dùng nước trà súc miệng, cơ thể giống như đang đi trên mây, dựa vào cái cây không nhúc nhích.
An Viễn Đạo không dám giục cổ, thấy tình hình của cô chuyển biến tốt một chút liền chạy về, hỏi:
Giáo sư Tô, cô ấy phản ứng lớn thể này, anh cảm thấy cô ấy có khả năng khỏi được không?
Giáo sư Tô nhìn Nhiếp Nhiên, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
Đúng là cô ấy say sóng rất nặng, nhưng khả năng kiềm chế của cô ấy không tệ, tập nhiều một chút chắc sẽ không thành vấn đề.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.