Chương 2513: Ngạc nhiên không?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 651 chữ
- 2022-02-20 10:24:43
Dù an toàn nhưng cũng tốn nhiều thời gian hơn.
Sáu giờ ra khỏi nhà, bình thường chỉ cần mười hai giờ là tới, nhưng lần này phải mất đến8 tận ba giờ chiều.
May là mùng một Tết nên khá là văng.
Hoàng hôn buông xuống, trời tối dần.
Đang là Tết, cả tòa cao ốc Hoắc Thị đều tối om, chỉ có tầng trên cùng là vẫn sáng đèn.
Cho đến khi trời hoàn toàn tối hẳn, ánh đèn ở tầng lầu kia mới tắt đi.
Lúc ra khỏi sân bay, cô tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Hoắc H3oành.
Điện thoại vang lên mấy tiếng rồi có người bắt máy:
Sao thế?
Nhiếp Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi:
Bây giờ anh đang ở đâu?9
Ở công ty, sao vậy? Nhớ anh à?
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười:
Hôm nay mùng một mà anh vẫn ở công ty hả?
Hoắc Hoành thở dài một tiếng:
Đún6g vậy, dù sao cũng chẳng có ai đón Tết cùng anh, ở nhà chán lắm, thà làm cho Xông mấy kế hoạch năm mới còn hơn.
Tổng giám đốc của chúng ta đ5úng là chịu khó thật.
Nhiếp Nhiên chỉ trêu anh một câu, ai ngờ anh lại được đằng chân lân đằng đầu than vãn:
Hết cách rồi, kiếm nhiều tiền một chút để nuôi ai đó hay chê anh.
Được rồi được rồi, vậy anh cố gắng nhiều hơn đi, em không quấy rầy anh nữa.
Nếu đã biết chỗ anh đang ở, Nhiếp Nhiên cũng không dài dòng với anh nữa, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Hoắc Hoành đột nhiên nói:
Tự dưng em gọi điện thoại tới chỉ để hỏi anh đang làm gì thôi sao?
Nhiếp Nhiên chỉ nói:
Đúng vậy, dù sao cũng rảnh nên hỏi anh để giết thời gian.
Nhưng anh cứ cảm thấy không đúng lắm, em chưa bao giờ gọi điện thoại chỉ vì hỏi anh một câu đang ở đâu.
Nhiếp Nhiên đành dọa anh:
Có gì mà không đúng, nếu anh không thích em gọi điện thoại cho anh thì cứ nói thẳng ra đi, cùng lãm là em không gọi nữa là được chứ gì.
Nói rồi cố định cúp điện thoại.
Hoắc Hoành lập tức cắn câu, vội vàng nói:
Không không, sao anh lại không thích được, anh chỉ mong ngày nào em cũng có thể gọi điện thoại cho anh thôi.
Nào nào nào, chúng ta tiếp tục nói chuyện.
Không phải anh đang bận kiếm tiền à?
Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi.
Thì cũng có lúc phải nghỉ ngơi chứ.
Lúc đối mặt với Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành hoàn toàn không biết giận dỗi.
Nhiếp Nhiên quả quyết nói:
Nhưng bây giờ em bận rồi, cúp máy đây.
Sau đó, cô cúp điện thoại, bắt một chiếc taxi đi thẳng tới cao ốc Hoắc Thị.
Không lâu sau, trong hầm để xe truyền đến tiếng bước chân.
Hoắc Hoành bấm chìa khóa cảm ứng, sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào, chuẩn bị thắt dây an toàn.
Dưới động tác nhìn như bình thường đó, anh đột nhiên rút một khẩu súng bên hông ra, sau đó quay nhanh người lại, nhằm thẳng vào người nấp ở hàng ghế sau.
Đi ra!
Trong hoàn cảnh mờ tối, anh không thấy rõ người nấp ở hàng ghế sau là ai, chỉ lạnh lùng quát.
Người nấp chậm rãi ngồi dậy, đồng thời cười nói:
Tính cảnh giác mạnh thế này cơ à? Em còn tưởng là một lúc nữa anh mới phát hiện ra em cơ.
Hoắc Hoành sửng sốt, lắp bắp nói:
Em...
không phải em nói ăn Tết ở nhà sao? Sao em lại đến đây vào lúc này?
Bởi vì quá kinh ngạc mà anh vẫn duy trì tư thế cầm súng không thay đổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.