Chương 2585: Mục tiêu của cô là nhiếp thành thắng?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 791 chữ
- 2022-02-20 10:30:04
Ban đầu Lưu Đức cấu kết với cướp biển, đây là chuyện có chứng cứ xác thực, nhưng tại sao Nhiếp Thành Thắng được thả ra ngoài, chuyện đầu t8iên ông ta làm lại là đưa Lưu Đức ra? Chuyện này không phải rất kỳ quái sao?
Nhiếp Nhiên cười ung dung, những lời nói ra lại sắc như dao.3
Trái tim Lý Tông Dũng đập thình thịch:
Ý cô là...
Ý tôi là nếu đã điều tra Diệp Trận thì ông ta cũng không được bỏ qua9.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì ông sai rồi, hơn nữa sai lớn rồi.
Ngay từ đầu, mục tiêu của cô đã là Nhiếp Thành Thắng.
Nhưng đó...
là ba cô...
Lý Tông Dũng nói.
Nhiếp Nhiên khoát tay:
Tôi không có ba.
Lý Tông Dũng khẽ mắng:
Nhóc con, đây không phải là lúc giận dỗi đâu.
() Ý là không thèm quan tâm chuyện gì, tính cách tùy tiện.
Khát vọng lớn thế nào thì trái tim sẽ lớn thế ấy.
Cô tính kế lớn thế nào thì trái tim lớn thế ấy mới đúng.
Lý Tông Dũng nhìn thấy lớp băng gạc trên tay cô, sắc mặt hơi thay đổi, sau khi dừng lại mấy giây, ông mới nói:
Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu cô ra.
Nhiếp Nhiên thu tay lại, hờ hững nói:
Không sao, ngài không cần lo cho tôi, cứ dốc sức điều tra là được rồi, tôi ở đây tốt lắm, được bao ăn bao ở, hơn nữa còn có bác sĩ chuyên chữa trị cho tôi.
Lý Tông Dũng vừa bực mình vừa buồn cười:
Trái tim cô lớn quá nhỉ?
Thật ra có ra được hay không cô cũng chẳng để tâm.
Dù sao bây giờ mà bảo cô đi đu xà đơn, leo núi đá, chui lưới sắt, nói thật là cô không làm nổi.
Cô vẫn chưa muốn bỏ tay.
Trong lời nói của Nhiếp Nhiên mang vẻ sâu xa khiến khóe mắt Lý Tông Dũng khẽ giật.
Ông nghĩ, bây giờ ông mới hoàn toàn 6hiệu dụng ý của Nhiếp Nhiên.
Ngay từ đầu ông luôn tưởng rằng chuyện của Phùng Anh Anh là một thời cơ cho Nhiếp Nhiên hố Diệp Trân.5
Ông sợ bây giờ cô nhất thời tức giận trả thù, tương lai sẽ hối hận.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên bình tĩnh:
Tôi làm việc đã bao giờ bị cảm xúc thao túng chưa?
Lý Tông Dũng sợ cô chưa suy nghĩ kỹ, muốn xác nhận lần nữa:
Cô nghiêm túc chứ?
Nhiếp Nhiên nhếch mép lên:
Khác thường không nhất định là đánh chửi, hành hạ tinh thần.
Cô dừng lại mấy giây mới lên tiếng:
Có lúc nghi ngờ còn đáng sợ hơn những thứ đó.
Lý Tông Dũng ngấn ra, sau đó mới hiểu rõ, gật đầu cười:
Được, tôi biết rồi, cô yên tâm đi.
Nhiếp Nhiên đứng dậy, bước vào căn phòng nhỏ dưới sự dẫn dắt của mấy binh lính đó.
Nếu như bởi vì tôi mà ngài không điều tra, vậy ở trong lòng tất cả mọi người, ngài sẽ mất uy phong đấy.
Lúc này mà cô vẫn trêu chọc ông, Lý Tông Dũng phục cô luôn:
Cô ấy à, đúng là nghịch ngợm.
Ngài cứ yên tâm mà điều tra đi, không cần để ý đến tôi.
Nhiếp Nhiên vung tay lên, khí phách nói.
Cho nên cô cảm thấy ở lại đây rất tốt, trừ mất tự do ra, những thứ khác đều khá được.
Cô qua loa lấy lệ gật đầu coi như trả lời, nhắc nhở ông:
Lưu Đức là thân tín của ông ta, ngài đừng dùng cách thức thông thường.
Dùng cách khác thường?
Lý Tông Dũng không tán thành:
Quân đội có quy củ của quân đội, hơn nữa bây giờ cô chỉ nghi ngờ chứ không chắc chắn.
Nhiếp Nhiên khẽ cười:
Chẳng lẽ tôi không nghiêm túc, ngài sẽ không điều tra à?
Dĩ nhiên sẽ không rồi!
Chuyện này rất quan trọng, sao có thể không tra?
Người hiếu tôi chỉ có Tiểu đoàn trưởng thôi.
Chém gió.
Có Nhiếp Nhiên hóa giải bầu không khí, tâm trạng Lý Tông Dũng tốt hơn nhiều, nhưng ông vẫn trịnh trọng nói:
Tôi bảo đưa cô ra thì nhất định sẽ làm được, cô yên tâm.
Lý Tông Dũng dặn dò Bí thư Hạ để cô nghỉ ngơi tử tế, chữa bệnh thật tốt.
Bí thư Hạ đồng ý, nói
Lấy được câu trả lời bảo đảm, Lý Tông Dũng mới yên tâm rời đi, đồng thời phái người bắt đầu âm thầm điều tra kỹ vấn đề của Lưu Đức.
Mấy ngày đó Lý Tông Dũng rất bận, tất cả binh lính của đơn vị dự bị cũng rất bận, chỉ có Diệp Trân trong bệnh viện là nhàn nhã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.