• 6,903

Chương 2612: Thái độ đang thay đổi


Diệp Trần lại gào lên:
Mày làm gì thế, mày định đi đâu? Tao còn chưa nói xong, ai cho mày đi? Mày quay lại cho tao! Tao không cho phép mày đi! Con ti8ện nhân này! Tiện nhân! Tiện nhân!
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên không nghe lọt một chữ nào nữa, cô đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Lý Tông Dũng v3ội vàng đi tới hỏi:
Sao thế? Thằng nhóc kia vừa ra đã chạy xuống dưới, xảy ra chuyện gì vậy?

Nó đi từ đầu xuống?
Thấy Nhiếp Nhiên sốt ruột nên Lý9 Tông Dũng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ lối thoát hiểm cuối hành lang:
Bên kia.

Được, tôi đi tìm nó.
Không biết có phải Nhiếp Dập ở trong trườn6g quân đội huấn luyện tốt không mà mới thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Nhiếp Nhiên cầm cái ô ở cửa lên đi vào trong màn mưa, bắt đ5ầu tìm nó.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi ra ngoài hành lang nhắn tin cho Lý Tông Dũng rồi đứng ở đó đợi.
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng ướt hết rồi, cô tìm khắp ở sân tập và các chỗ khác, cho dù có ô cũng không chống lại được cơn mưa lớn như vậy.
Trong hành lang yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng cái kim rơi, vì vậy mỗi tiếng nức nở của Nhiếp Dập đều truyền vào tại Nhiếp Nhiên.
Cô không quen thuộc nơi này, sau khi đi một vòng không tìm được, cô đành quay lại tìm Lý Tông Dũng bảo những binh lính khác cùng đi tìm giúp.
Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng tìm được Nhiếp Dập đang ngồi xổm ở trong góc cầu thang một tòa nhà khóc nức nở.
Cả người nó ướt đẫm, nước mưa chảy từ trên người xuống, đầu gục vào cánh tay, vai khẽ run lên.
Khoảng nửa tiếng sau, Nhiếp Nhiên sợ đợi lâu quá Lý Tông Dũng không tiện ăn nói với Phó thư ký Tần nên cô đi vào, hỏi nó:
Khóc xong chưa, xong rồi thì lên xe về thôi.
Là đàn ông, Nhiếp Dập cảm thấy như vậy rất mất mặt, nó giơ tay quẹt mạnh qua mặt, đứng lên, nói:
Ai khóc, tôi không khóc! Là nước mưa vào mát!

Nhiếp Nhiên lạnh nhạt liếc nó:
Không khóc thì mau ra đây, nơi này không phải chỗ cho em tùy tiện xông vào! Nếu như bị người ta hiểu lầm bắt lại, chị sẽ không bảo vệ được em đâu.
Thấy Nhiếp Dập hồn bay phách lạc cúi đầu chui ra, Nhiếp Nhiên mới che ô đi tiếp.
Tuy Nhiếp Nhiên mặc kệ nó, nhưng cái ô trên tay cô vẫn cho cả người Nhiếp Dập.
Nếu như lúc này Nhiếp Dập ngẩng đầu lên nhìn sẽ phát hiện Nhiếp Nhiên vì che mưa cho nó mà nửa người đều ở ngoài

Hai người yên lặng quay về tòa nhà kia.

Lý Tông Dũng thở phào nhẹ nhõm, ông đi tới kéo cô sang bên cạnh, nhỏ giọng nói:
Bên kia vừa truyền tới tin tức nói là Nhiếp Thành Thăng tức quá ngất đi rồi, hình như là...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.