Chương 2665: Chặng đường mới đáng mong đợi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 766 chữ
- 2022-02-20 10:40:53
Đến lúc muốn coi đó là đồ ăn sáng thì Hoắc Hoành đã phải đi từ lúc trời chưa sáng rồi.
Khi ấy vẫn còn rất sớm, Nhiếp Nhiên8 đang ngủ say, bỗng điện thoại ở cạnh giường khẽ rung lên.
Hoắc Hoành vốn đang ôm Nhiếp Nhiên bình yên chìm vào giấc ngủ 3lập tức mở mắt ra, quay người lại nhìn cái điện thoại, rón rén ngồi dậy.
Vẻ mặt Hoắc Hoành hơi cứng lại, biết mình bị cô nhìn thấu rồi nhưng anh vẫn cười nói:
Yên tâm đi, bây giờ anh đã được bọn chúng tín nhiệm rồi, tiếp theo có thể thâm nhập sâu để tìm hiểu xem rốt cuộc bọn chúng mang hàng đến nơi nào, sau đó lấy chứng cứ, phá hủy nơi đó là có thể trở về.
Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như lấy chứng cử và phá hủy nơi đó là một chuyện cực kỳ đơn giản vậy.
Nhưng Nhiếp Nhiên rất rõ chuyện này khó khăn thế nào.
Anh mất mười năm ở chỗ Hoắc Khải Lãng, cả chặng đường nguy hiểm trùng trùng, mấy lần chạm tới ranh giới sống chết.
Cô mấp máy mối, cuối cùng vẫn không hỏi.
Cho dù hỏi cũng chẳng giải quyết được gì.
Anh cẩn thận nhé.
Cô chống người lên, nhìn thẳng vào mắt anh, dặn dò.
Trong đêm hè yên tĩnh không một tiếng động, cô ngồi ngẩn ra nhìn màn đêm ngoài cửa sổ cho đến khi trời sáng trưng mới bắt xe tới sân bay.
Lúc này cô đang nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ cùng với ánh sáng khúc xạ trên kính.
Nếu Hoắc Hoành không đến, cô sẽ không cảm thấy gì.
Không biết tại sao Nhiếp Nhiên lại thấy quyến luyến, chủ động giơ tay ra ôm anh:
Nhất định phải cẩn thận, em chờ anh trở về.
Hoắc Hoành cười ôm lấy cô:
Ừ, vậy em phải ngoan ngoãn đợi anh, đừng để bị đá ra nhé.
Sao em có thể...
Nhiếp Nhiên còn chưa nói xong, điện thoại lại rung lên phá vỡ bầu không khí ấm áp.
Vẻ mặt Hoắc Hoành hơi thay đổi, không trì hoãn nữa, hôn lên má cô một cái rồi vội vàng rời đi.
Nhưng anh đến rồi lại đi khiến cô cảm thấy trống rỗng.
Không biết lúc nào bọn họ mới có thể hoàn toàn kết thúc những ngày tháng này.
Nói thật, cô cũng rất...
Vì sợ quấy rầy cô nên anh cầm điện thoại đi ra n9goài nói chuyện.
Nhưng cho dù có nhẹ thế nào đi nữa, với tính cảnh giác của Nhiếp Nhiên thì làm sao có thể không biết.
Ban đầu cô cũng không để ý, tiếp tục ngủ, nhưng cô lại láng máng nghe thấy Hoắc Hoành thấp giọng dặn dò gì đó.
Tiếp5 đó anh đi từ ngoài cửa vào, sột soạt mặc quần áo, cô mới mở mắt ra nhìn anh:
Anh phải đi rồi à?
Hoắc Hoành không ngờ cô đã tỉnh, dùng tay lại:
Có phải anh đánh thức em không?
Nói rồi anh vội vàng cài cúc áo, đi tới bên cạnh cô:
Anh có chút việc phải về trước, em ngủ tiếp đi, vừa nãy em cũng chưa ngủ được nhiều, giờ ngủ bù đi.
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh căng thẳng thì cũng đoán được là do cuộc điện thoại vừa rồi, nhưng vì không muốn mình lo lắng nên anh cố gắng tỏ ra rất bình thường.
Lần này, tuy thành công tiếp cận bên kia, nhưng đến đó đồng nghĩa với việc bắt đầu lại tất cả, không biết lúc nào mới có thể kết thúc.
Tin anh, anh sẽ nhanh chóng trở về.
Hình như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành siết chặt vai cô, chạm trán mình vào trán cô.
Trong căn phòng mà tôi chỉ có một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh sáng yếu ớt đó, đáy mắt anh long lanh.
nhớ anh...
Đột nhiên, tiếng thông báo trong sân bay vang lên làm cô hoàn hồn lại.
Cô thu hồi lại cảm xúc, đứng lên đi tới cửa lên máy bay.
Con người vốn là thể, cho dù trong lòng đang dữ dội hay là tĩnh lặng thì vẫn phải sống tiếp.
Nếu lựa chọn con đường này rồi thì không được quay đầu lại nhìn mà phải kiên định đi tiếp, kẻo sau này hối hận ban đầu tại sao không bước tiếp, để mất đi nhiều thứ.
Chẳng mấy chốc máy bay đã cất cánh.
Nhiếp Nhiên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.