• 6,903

Chương 2687: Nên cứu thế nào?


Nhiếp Nhiên cau mày.

Đến lúc này rồi, không nghĩ xem tiếp theo mình nên làm thế nào còn lo lắng cho sống chết của những học vi8ên trong tương lai.
Còn Nhiếp Nhiên thì vì một tay giữ Lý Kiêu nên không tiện, Lý Kiêu nhanh chóng rút dao ra cắt hộ cô.
Hai người lập tức thoát khỏi dù, tốc độ rơi xuống cũng tăng nhanh.
11 giờ, 3 giờ, ngay phía trên...
Nghĩa là bọn họ đang được bao vây.
Lý Kiêu nhìn Nhiếp Nhiên, thấy cô không phản đối nữa mới nói:
Báo cáo sĩ quan huấn luyện, dù của chúng tôi bị quấn vào nhau.
Phùng Chí biển sắc:
Cái gì?! Tại sao vừa rồi không nói! Bây giờ các cô lập tức...
Đáng tiếc còn chưa nói xong, Nhiếp Nhiên đã chủ động báo cáo:
Chúng tôi có thể tự giải quyết.
Phùng Chí cảm thấy thật hoang đường:
Các cô tự giải quyết? Các cô giải quyết như thế nào?
Nhưng lúc này Nhiếp Nhiên đã không còn thời gian nói chuyện này với anh ta nữa.
Cô nói vào trong tai nghe:
Uống Tư Minh, Phương Lượng, Dương Thụ, bây giờ ba người ở chỗ nào, dù của tôi và Lý Kiêu bị quấn vào nhau, cần các anh giúp! Từng người báo cáo vị trí của mình! Mau!
Lúc này Nhiếp Nhiên phải thừa nhận một mình cô không có cách nào tự cứu mà cần người khác giúp đỡ.
Ba người kia đều thấy rõ cảnh này.
Bây giờ bọn họ đã không kịp chất vấn Nhiếp Nhiên tại sao phải làm như vậy, mặc dù ít nhiều gì bọn họ cũng biết.
Hai người đều không sai, chỉ là lập trường và suy nghĩ khác nhau thôi.

Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu! Bây giờ hai người t5hế nào?
Đột nhiên trong tai nghe truyền đến tiếng hỏi nghiêm nghị của Phùng Chí.
Lý Kiêu là người quân đội huấn luyện ra, cô ấy có thể chết, nhưng nhất định phải chết có ý nghĩa.
Cò9n Nhiếp Nhiên thì nghĩ cho mình nhiều hơn, hơn nữa ý thức sinh tồn mãnh liệt sẽ khiến cô chỉ tin tưởng mình, từ chối dựa vào người kh6ác.
Gió lớn gào thét bên tai, mặt đất càng lúc càng gần, vì rơi quá nhanh mà hai người đã tách hẳn khỏi mọi người.
Cho dù dưới tình hình tồi tệ thế này, Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu vẫn không hốt hoảng và bất an, chỉ mang vẻ mặt nặng nề.
Trong tai nghe nhanh chóng truyền đến ba giọng nói quen thuộc:
Tôi ở hướng 11 giờ.


Tôi ở hướng 3 giờ.

Tôi ở ngay phía trên.
Nhiếp Nhiên phân biệt được ngay ai là ai cùng với vị trí của từng người.
Thật ra từ khi không thấy bọn họ mở dù, ba người kia cũng đã chú ý tới Nhiếp Nhiên rồi.
Vốn tưởng trang bị của Nhiếp Nhiên xảy ra vấn đề gì, nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại lao về phía Lý Kiêu, hơn nữa hai người đồng thời mở dù khiển dù quấn vào nhau.
Mà Nhiếp Nhiên thì nhanh chóng phán đoán xong, nói với ba người họ:
Rất tốt! Bây giờ tôi cắt đứt dù, mở dù dự bị, có lẽ có thể chịu được một lúc, sau đó phải dựa vào các anh rồi!

Cô vừa dứt lời, ba người đã đồng loạt trả lời.
Nhiếp Nhiên nhắc nhở ba người kia:
Uông Tư Minh, Phương Lượng, Dương Thụ, bây giờ tôi đếm đến ba rồi sẽ mở dù dự bị!


Được!

Nhưng thế đúng là điên cuồng quá rồi.
Bọn họ tạm thời dần lại sự bất mãn với Nhiếp Nhiên, nhanh chóng đi cứu viện.

Được!

Được!

Cô yên tâm!

Nhiếp Nhiên nói xong, Lý Kiêu đã vô cùng ăn ý cắt dây dù hỏng cùng với dù dự bị.
Nhiếp Nhiên thật sự không buồn mắng Lý Kiêu.
Nhưng nghĩ lại thì có lẽ đây chính là điểm khác nhau3 giữa hai người.
Nhiếp Nhiên bắt đầu đếm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.