• 7,086

Chương 2714: Rốt cuộc người này là ai?


Có lẽ là người chuyên đi săn bắn trên núi nên mới biết làm những cái bẫy thế này.

Ban đầu Phùng Chí không để tâm lắm.

Nhưng sau khi 8đi trong núi một vòng, anh ta thấy không đúng.
Qua mấy giây sau, Lý Vọng hỏi:
Liệu có phải là người của tổ chức nào ở biên giới đi ngang qua, được người trong thôn cứu nên mới làm những thứ này báo ơn bọn họ, nhưng sợ bị chúng ta truy xét nên mới giấu không?

Phùng Chí bác bỏ:
Không thể nào.
Biên giới thường xuyên xảy ra bạo động nên khu vực này cực kỳ loạn, đám người đó hoặc là chạy trốn, hoặc là người của một tổ chức nào đó.
Mà hai loại người này chắc chắn sẽ không tốt bụng đi báo ơn.
Lý Vọng cũng cảm thấy lý do này không ổn, càng cau mày chặt hơn:
Thế thì là ai?

Tôi không biết.
Người này kỳ lạ thật.
Nhìn từ việc giúp dân làng làm cạm bẫy chống lại bọn bạo loạn kia thì hình như là người tốt.
Nhưng lại bảo trưởng thôn che giấu sự tồn tại của mình, có vẻ không giống người tốt.
Cạm bẫy tinh xảo có thể là vì bắt động vật, những đặc điểm của điểm canh gác thì không giống3 vậy nữa.
Phùng Chí gọi Lý Vọng đang giải quyết cạm bẫy cách đó không xa tới:
Lý Vọng, qua đây.
Lý Vọng đi tới:
Sao thế?


Có lẽ9 người này cùng ngành với chúng ta.
Vẻ mặt Phùng Chí rất nghiêm túc.
Lý Vọng hơi ngẩn ra, thấy anh ta không giống đùa nên cũng sầm mặt lại6:
Ý anh là sao?
Phùng Chí chỉ xung quanh cho anh ta xem:
Cậu nhìn đồ được thiết kế ở đây cùng với vị trí bọn họ canh gác đi.
Chỗ đứng, cạm bẫy 5đều được làm vô cùng tỉ mỉ, người không chuyên thì không làm được.

Có phải là do năm đó có bạo loạn nên người của chúng ta dạy không?
Lý Vọng đột nhiên hỏi.
Phùng Chí lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị:
Không giống.
Đã lâu lắm rồi, chưa nói bọn họ có nhớ hay không, mà khu rừng này đã có những thay đổi rất lớn, hơn nữa những thiết kế này đều nhằm vào đám bạo động lần này, người mười mấy năm trước làm sao có thể đoán được?
Nhưng sao người cùng ngành lại ẩn náu trong thôn này?
Vẻ mặt Lý Vọng nặng nề.
Cuối cùng Lý Vọng nói:
Tôi đi hỏi trưởng thôn xem.
Phùng Chí nhìn bóng lưng vội vã của anh ta, cảm thấy lần này Lý Vọng đi chắc sẽ không thể hỏi được điều gì.

Đúng như dự đoán, nửa tiếng sau Lý Vọng ỉu xìu đi từ dưới núi lên.

Anh ta lắc đầu:
Hỏi cái gì cũng không biết, không phải nói già rồi trí nhớ không tốt thì là lý do nọ kia.
Phùng Chí đã sớm đoán được kết cục này nên không nói gì, tiếp tục kiểm tra chỗ đứng và cạm bẫy, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.