Chương 2720: Thế mà cô ta cũng tới!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 702 chữ
- 2022-02-26 02:58:21
Ở chỗ này cô hoàn toàn không cảm nhận được cảnh phồn hoa như thành phố lớn, chỉ có hỗn loạn và bẩn thỉu.
Xe chen xe, người chen người, 8những người bán hàng rong hai bên đường thì gào lớn bán chút đồ lặt vặt chỉ vì sinh tồn.
Nhiếp Nhiên đi ở trong đám người, rất không b3ắt mắt.
Nhưng đợi mãi đợi mãi không đợi được gì cả, lại đột nhiên thấy có một bóng đen lao nhanh trên đường.
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Sao lại có người xuất hiện ở đây vào giờ này? Nhiếp Nhiên dựa vào ánh trăng nhìn kỹ lại, phát hiện bóng đen kia là...
Bởi vì những nhà bình thường đến đêm khuya đều đi ngủ cả, sẽ không bật đèn, nhưng đám người kia thì không thể ngủ, bọn chúng cướp hàng nên nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Phạm vi chỗ này lớn, cô nấp ở trong bóng tối không thể hiểu rõ được tình hình, vì thế lén mò mẫm lên nóc nhà, tìm một góc cao canh chừng.
Ở đây tầm nhìn rộng rãi, có thể bao quát tất cả.
Cô tìm một quán trà tạm thời ngồi xuống trước, ngồi một lúc thì nghe thấy tiếng dân làng nói chuyện cách đó không xa.
Mấy người nghe nói gì chưa, hình như có một nhóm người lạ đến chỗ chúng ta đấy.
Một người đàn ông nhỏ giọng nói.
Một người đàn ông khác gật đầu phụ họa:
Đúng thế, hình như ở ngay cuối thị trấn, hai ngày trước tôi đi ngang qua nhìn thấy ở đó không có ai cả.
Ông ta vừa dứt lời, người bên cạnh lại kích động nói:
Tôi gặp một lần rồi, nhìn bọn chúng dữ dằn, đáng sợ lắm.
Một ông già khó hiểu hỏi:
Thế sao không ai ra mặt giải quyết?
Không biết, dù sao bây giờ cũng không ai dám đến gần nơi đó, giống như bãi đất hoang ấy.
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Cô không ngờ mình lại thuận lợi có được tin tức quan trọng thế này.
Có được tin tức này rồi, cô đứng dậy định rời khỏi quán.
Nhưng cô không đi đến cuối thị trấn mà dạo xung quanh một vòng, kiểm tra tất cả lối ra vào một lượt, đến khi nhớ hết thì cũng chạng vạng tối.
Nhiếp Nhiên đứng ở t6rước cổng thị trấn, kéo cái mũ vừa mua trên đường thấp xuống, đi vào trong.
Ánh mặt trời nóng hầm hập, người bán hàng rong trên đường 5phổ thi nhau chào mời.
Nhiếp Nhiên không biết địa điểm của đám người kia, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào.
Ầm ĩ, nóng bức khiến người ta cảm thấy bực bội mà bất an.
Cô theo đường người quản lý kia chỉ, lại bắt xe đi hơn một t9iếng nữa, cuối cùng buổi chiều cũng đến nơi.
Nói là thị trấn nhỏ, thật ra chẳng khác cái thôn kia là bao.
Tiếng người tan biến dần.
Nhiếp Nhiên nhân lúc này đi đến cuối thị trấn.
Càng đi về phía đó càng thấy vắng lặng và trống trải.
Cửu Miêu?! Sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô đã hiểu ra ngay.
Có lẽ tổ chức cướp hàng chính là tổ chức của Cửu Miêu.
Hoắc Hoành từng nói tổ chức của cô ta đối địch với tổ chức anh phụ trách.
Đêm dần sâu hơn.
Cô chỉ có một đêm nay thôi, sáng mai nhất định phải trở lại, nếu không chắc chắn sẽ không kịp.
Nếu như đám người kia không hành động, cô chỉ có thể nghĩ cách khiến bọn chúng ra tay, Nhiếp Nhiên vừa đợi vừa âm thầm tính toán.
Cô cũng phát hiện phạm vi ở nơi này lớn hơn đầu thị trấn rất nhiều.
Hơn nữa cô cũng không thể đi tìm từng nhà, như thế sẽ khiến đối phương chú ý và nghi ngờ.
Vì thế cô quyết định chờ đến đêm khuya.
Nếu không Cửu Miêu cũng sẽ không muốn hủy diệt kho vũ khí đạn dược.
Lần này coi như Nhiếp Nhiên biết lại lịch của đối phương rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.