Chương 2820: Đánh du kích
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 686 chữ
- 2022-02-26 03:09:19
Vì sợ bị đám người kia phát hiện, bốn người nín thở dán sát vào mặt tường nghe tiếng bước chân ầm ĩ bên ngoài.
Người đâu?
8Ngoài công vang lên tiếng nói chuyện của hai ba gã.
Không biết, vừa nãy vẫn còn ở đây.
Mẹ kiếp, lại mất dấu rồi! Đi, chi3a thành hai đường đuổi theo!
Được!
Tiếng bước chân vang lên, tiếng nói cũng càng ngày càng xa.
Đến khi im ắng lại, Triệu9 Thiển Mạch thở phào thấp giọng hỏi:
Bây giờ phải làm thế nào sĩ quan huấn luyện? Dựa theo thời gian tiếp viện thì còn hai mươi ph6út nữa bọn họ mới đến, không thể trốn ở đây mãi chứ? Ngộ nhỡ bọn chúng không tìm được người, chạy đi thì làm thế nào?
Cô không th5ấy tôi vừa ra hiệu à?
Lý Vọng quay sang nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.
Vừa rồi Triệu Thiển Mạch chỉ một lòng muốn rút lui, nghe thấy anh ta bảo tản ra là chạy theo Lư Lỗi, đâu có để ý anh ta ra hiệu cái gì.
Ra...ra hiệu cái gì?
Cô ta yếu ớt hỏi.
Lý Vọng cũng rất rõ điều này nên vẻ mặt anh ta mới nặng nề đến thế.
Vừa sợ bọn chúng chạy trốn, vừa sợ mình không địch lại được hỏa lực.
Lại thêm bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng bước chân làm anh ta càng bất an hon.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta vắt óc suy nghĩ, vì vừa rồi anh ta cứu mình nên chủ động nói:
Tôi có một cách thấy có muốn thử không?
Lý Vọng ngẩng phắt đầu lên nhìn cô:
Cách gì?
Nhiếp Nhiên cong môi cười:
Bây giờ quay lại đánh cho bọn chúng không kịp trở tay, có lẽ còn có thể cướp được một ít vũ khí đạn dược để kéo dài thời gian.
Suy nghĩ này vô cùng to gan khiến ba người kia há hốc mồm.
Quay lại? Bọn họ vừa mới trốn ra được, giờ quay lại liệu có...
Nhưng nếu như có người đợi chúng ta ở đó thì làm thế nào?
Triệu Thiển Mạch lo lắng nhỏ giọng hỏi.
Lư Lỗi cau mày khẽ mắng:
Ra hiệu tập kích từng tên!
...
Có à? Sao cô ta lại không nhìn thấy?
Có làm thế thì cách đánh du kích này cũng không chống đỡ được hai mươi phút.
Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói.
Bọn họ không có vũ khí.
Trừ trốn ra thì không có cách nào để phản kích, làm sao có thể chịu nổi hai mươi phút?
Dù sao anh ta còn dẫn theo hai tân binh, anh ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho họ.
Nhưng càng lo lắng thì càng không nghĩ ra được cách gì.
Không có đạn, còn bị bại lộ, muốn phản công là chuyện hão huyền.
Nhiếp Nhiên liếc cô ta:
Cô cảm thấy chúng ta trốn ở chỗ này thì an toàn à?
Triệu Thiển Mạch nghẹn họng.
Đúng thế, ở chỗ này cũng không an toàn, một khi bị phát hiện thì còn không có cả năng lực phản kích, lúc nào cũng có thể bỏ mạng dưới họng súng của bọn chúng.
Thể nào, làm tổ ở đây bị động chờ chết hay là quay lại cướp ít đồ sống mái với bọn chúng?
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ do dự, lại hỏi.
Bị động chờ chết, quay lại cướp đồ sống mái với bọn chúng...
Hai lựa chọn này, ai cũng biết nên chọn cái gì.
Nhưng Lý Vọng nghĩ đi nghĩ lại vẫn lắc đầu:
Không được, chúng ta đi tay không quá nguy hiểm.
Ai bảo thầy là chúng ta đi tay không, không phải trên tay hai tên vừa đi ngang qua có vũ khí của chúng ta à?
Nhiếp Nhiên nói xong nhướng mày cười với anh ta.
...
Lý Vọng hiểu ra:
Tôi và Lư Lỗi đi, hai người ở lại chỗ này.
Tùy thầy.
Nhiếp Nhiên tìm một góc an toàn ngồi xuống.
Lý Vọng còn tưởng là cô biết chuyện nghiêm trọng nên mới ngoan ngoãn nghe lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.