• 6,903

Chương 2822: Đừng giẫm lên vết xe đổ nữa



Nếu không thì sao?
Nhiếp Nhiên dửng dưng nhặt hai khẩu súng lên, đưa một khẩu cho Triệu Thiển Mạch.

Triệu Thiển Mạ8ch luống cuống nhận lấy rồi mới bừng tỉnh, đạn trong sáng của bọn họ là đạn giấy, ngoài năm mét tuy không thể gây thương tí3ch nhưng ở khoảng cách gần vẫn có thể gây tổn thương, thậm chí là giết người.
Chiều rộng của cái sân này cùng lắm l9à ba bốn mét, cho nên khẩu súng này không khác gì súng bình thường.
Thật là ngốc! Vừa nãy nổ súng luôn là được rồi,6 sao phải bắt chước Nhiếp Nhiên đánh tay không làm gì! Cô ta cầm súng, nhụt chí đá tên đã chết hẳn dưới đất một cái.
Đúng lúc này công lại bị đá văng ra.
Nhiếp Nhiên đưa súng cho Lý Vọng:
Cầm lấy.

Cô thì sao?
Lý Vọng cau mày không nhận ngay.

Đợi qua bên đó cướp thêm hai khẩu nữa.
Bây giờ đối với bọn họ mà nói đạn chính là bùa hộ mệnh, thế mà Nhiếp Nhiên lại dễ dàng giao sáng cho anh ta.

Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại có tiếng súng?
Bọn họ về nhanh như vậy là bởi vì nghe thấy tiếng súng.
Triệu Thiển Mạch thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai gã dưới đất:
Hai tên này muốn tập kích chúng tôi.
Lý Vọng hỏi:
Hai cô có sao không?

Không sao, giải quyết xong rồi, còn nhân tiện lấy được được ít đồ.
Triệu Thiển Mạch cười đắc ý giữ khẩu súng trong tay lên.
Tôi cũng không thể lần nào cũng cần người khác tới cứu! Nhiếp Nhiên lặng lẽ nói một câu trong lòng rồi đi theo.
Bốn người theo đường cũ vòng lại.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là cầm khẩu súng đạn giấy nên liền thành người được bảo vệ.
Nhiếp Nhiên bất lực, nhưng...
Nếu như đám người kia tới mà súng của cô lại không có lực sát thương ở khoảng cách xa thì cô sẽ xong đời.

Thế thì cô đi sát sau tôi, đừng có phân tâm như lúc nãy! Không phải lần nào tôi cũng có thể kịp thời cứu cô đâu.
Lý Vọng nghiêm túc nhắc nhở cô rồi rời đi trước.
Lý Vọng đẩy khẩu súng lại:
Tôi không cần, cô cầm đi.

Tôi khuyên thầy nên cầm thì hơn, thầy phải dẫn đội xông về phía trước, cầm súng sẽ có tác dụng hơn tôi, tôi cầm chỉ có thể tự vệ, chưa chắc có thể cứu người vào lúc nguy hiểm.
Hơn nữa cô rất rõ mình không phải kiểu người thích cứu người.
Lý Vọng cầm súng quét dọn chướng ngại vật, còn có thể cứu người.
Trong đoàn đội nhỏ này, cô là người không thể phối hợp với người khác, cô chỉ có thể giảm cảm giác tồn tại, không nên để bọn họ tín nhiệm mình.
Lý Vọng do dự mấy giây, cuối cùng vẫn bị cô thuyết phục:
Vậy cô ở lại chỗ này, đừng đi cùng chúng tôi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Tôi ở lại chỗ này chỉ làm thịt Đường Tăng thôi, dù sao đã có tiếng súng vang lên rồi, chắc chẳng mấy sẽ có kẻ địch chạy đến.
Vừa rồi cô dùng dao mà không dùng súng chính là vì sợ không giải quyết được bọn chúng, còn dẫn thêm người đến.
Nhiếp Nhiên và Triệu Thiển Mạch theo bản năng giơ súng nhắm ra cổng.
Hóa ra là Lý Vọng và Lư Lỗi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.