Chương 2869: Chiến tranh khiến nơi này hỗn loạn
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 702 chữ
- 2022-02-26 03:14:52
Dư Xuyên mỉm cười để dao dĩa xuống, dùng khăn giấy lau khóe miệng, chủ động chào hỏi:
Chào buổi sáng Nhị thiếu, cô Diệp.
Nhiếp Nh8iên gật đầu:
Chào ông chủ Dư.
Tối hôm qua uống mấy ly mà cô Diệp đã say rồi, tôi còn tưởng hôm nay cô phải ngủ đến chiều mới tỉ3nh cơ.
Dư Xuyên vắt hai chân vào nhau, thảnh thơi dựa vào ghế
Tôi nào dám, chủ đã dậy rồi, tôi làm gì có tư cách ngủ nướng?
Dư 9Xuyên bật cười:
Cô Diệp khiêm tốn quá rồi, với thân phận của cô, tôi nghĩ Nhị thiếu sẽ không để ý đâu.
Nói xong hắn quay sang nh6ìn Hoắc Hoành, hỏi ám chỉ:
Đúng không, Nhị thiểu?
Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành, cũng cười trả lời:
Nhưng bây giờ tôi không chỉ l5à thuộc hạ của Nhị thiếu.
Dư Xuyên không ngờ Nhiếp Nhiên nói thế, bởi vì hôm qua cô còn nói cô chỉ nhận một mình Hoắc Hoành làm chủ, hẳn sửng sốt rồi cười:
Ha ha, cô Diệp lo lắng quá rồi, cô có Nhị thiểu làm hậu thuẫn, sao tôi dám để ý chứ?
Thuộc hạ vẫn phải làm tròn bổn phận mới được.
Dư Xuyên rất hài lòng:
Hiếm có ai nhìn thấu được như cô Diệp.
Nào, cùng tới ăn sáng đi, tối hôm qua chỉ mải uống rượu, chắc cô Diệp cũng đói rồi nhỉ?
Nói thật là cô không muốn ngồi ăn cùng với hắn.
Thỉnh thoảng xã giao ngồi ăn cùng thì được, nhưng liên tục từ tối hôm qua đến giờ, cô không vui nổi.
Thôi, Nhị thiểu nói đưa tôi đi loanh quanh làm quen với môi trường ở đây, tôi sợ không kịp, không ăn đâu.
Dư Xuyên cười:
Hóa ra là thế, vậy tôi cũng không giữ cô nữa, dù sao sau này chúng ta cũng hợp tác với nhau, đúng là cô nên nhanh chóng hiểu rõ môi trường ở đây.
Vậy chúng tôi đi trước đây.
Nhiếp Nhiên nói xong bảo Hoắc Hoành dẫn mình đi.
Sau khi ra khỏi cổng, vẻ mặt cô mới dịu đi, vô tình liếc thấy anh quan sát mình bằng ánh mắt kỳ quái, cô thắc mắc hỏi:
Sao anh cứ nhìn em mãi thế?
Bởi vì anh phát hiện em đối xử với hắn rất khác.
Hoắc Hoành vuốt cằm, ngẫm nghĩ.
Sao lại khác?
.
Thì...
không thể coi là cung kính, nhưng vẫn rất nể mặt hắn, ít nhất là hơn Hoắc Khải Lãng.
Nhiếp Nhiên vốn tưởng anh ghen, ai ngờ anh lại nói thế, cô cười khẽ:
Khác chứ, thân phận của Hoắc Khải Lãng là người làm ăn, chỉ vì kiếm tiền, còn hắn thì khác.
Nhưng lúc ở trước mặt Đạt Khôn, em cũng ngang ngược y như vậy.
Hoắc Hoành nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoắc Khải Lãng không thể so với Dư Xuyên, Đạt Khôn chắc là có thể chứ, lúc đó địa vị của hắn ở bên ngoài biên giới cũng không nhỏ hơn Dư Xuyên là bao.
Cô liếc anh, lạnh lùng trả lời:
Vì hắn bỏ thuốc anh, làm anh bị thương.
Chỉ một câu đơn giản đã khiến Hoắc Hoành vui vẻ cong môi lên cười.
Mặc dù đúng là lần đó anh quá sốt ruột, làm việc không suy nghĩ chu toàn, nhưng anh không hối hận.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng lườm anh:
Anh nên để thấy anh nghe câu này,xem ngài ấy sẽ có phản ứng gì.
Anh nghĩ chú ấy sẽ tức giận, nhưng sẽ chúc phúc nhiều hơn.
Cô cũng đến cạn lời với độ mặt dày của anh, thế là dứt khoát coi như không nghe thấy, bỏ qua chủ đề này, nhìn xung quanh:
Bây giờ chúng ta đi đâu?
Không vội, anh đưa em đi dạo quanh đây, ăn sáng xong rồi nói tình hình nơi này với em.
Lúc này bọn họ đã cách ngôi nhà kia một đoạn rồi, có nghĩa là hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt đám thuộc hạ của Dư Xuyên, vì thể Hoắc Hoành rất tự nhiên cầm tay cô, đi về phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.