• 7,204

Chương 2918: Có chết thì tôi cũng phải tìm một cái đệm lưng


Nhưng ai ngờ cô gái kia vẫn không biết tốt xấu, người khác cho bậc thang mà không chịu xuống, vẫn nói:
Tôi muốn xuống xe!
Lần này sắc 8mặt cảnh sát lớn tuổi kia đã bắt đầu khó coi, ông khẽ mắng:
Tiểu Vương!

Dừng xe, để cô ta xuống.
Lệ Xuyên Lâm bình tĩnh lên tiếng. 3

Mọi người biết đội trưởng nhà mình nổi giận thật rồi, nhưng thấy đối phương là con gái nên ông ta vẫn khuyên:
Đội trưởng Lệ, c9ô ấy là con gái, thế này không hay lắm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Lệ Xuyên Lâm đã nể mặt ông ta một lần, đương nhiên sẽ kh6ông có lần thứ hai:
Cô ta là người lớn rồi, mà tôi cũng không phải là ba cô ta.

Cô ta không biết mình sai ở chỗ nào! Chẳng lẽ súng của cô ta dùng để trang trí à?
Mà cùng lúc này, Nhiếp Nhiên lập tức kéo người trên người mình ra.
Xe nhanh chóng khởi động, tiếp tục đi về phía trước.
Một cô gái như hoa như ngọc bị ném lại nơi hoang vu này vào lúc hơn nửa đêm, chậc chậc, đúng là chỉ có đội trưởng Lệ của bọn họ là làm được chuyện này thôi.
Mọi người nghe đều biết không còn hy vọng nữa5.
Vì vậy cảnh sát lái xe lập tức ấn nút mở cửa.
Vì Mạc Thừa nhào tới cứu mình nên cô cũng không so đo với thuộc hạ của hắn nữa:
Bây giờ không thể dừng xe, lúc nào cảnh sát cũng có thể đuổi tới.

Vậy lão đại của tôi thì sao?
Hắn lo lắng hỏi.
Cô phải tìm một nơi an toàn trước, mà lúc này cô cũng không biết Mạc Thừa bị thương ở chỗ nào nên nói:
Chưa chết thì lên tiếng đi!
Mạc Thừa khẽ cười:
Yên tâm, nếu chết thật, tôi sẽ kéo cô theo.
Hắn nói chuyện vẫn gợi đòn như vậy, nhưng Nhiếp Nhiên nghe ra được hắn bị thương rất nặng, nếu không không thể nào yếu ớt thế này.
Hơn nữa mùi máu tanh càng lúc càng nồng, rõ ràng hơn mất máu rất nhiều.
Nhiếp Nhiên không dám chậm trễ nữa, lại tăng tốc đi về hướng vắng vẻ hơn.
Bởi vì trên người hắn có mùi máu tanh.
Viên đạn kia vốn phải bắn vào cô.
Nhưng ngoài miệng bọn họ vẫn không dám nói nhiều kẻo lại bị vạ lây.
Nhìn cái xe xa dần, cảnh sát nữ siết chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh sát nữ thấy Lệ Xuyên Lâm để mình xuống xe ở đây thật thì vừa tức vừa giận, nhưng lại không thể làm gì khác, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, cô ta nổi giận đùng đùng xuống xe rồi đóng sầm cửa xe lại.
Lệ Xuyên Lâm coi như không nghe thấy, nói với người kia:
Lái xe.

Đội trưởng Lệ.

Cậu cũng muốn đi bộ về à?

Bây giờ chắc chắn các trạm kiểm soát đều đang canh chừng chiếc xe này, cô tuyệt đối không thể đi đến chỗ có camera.
Nếu không sẽ là tự chui đầu vào lưới.

Mau dùng xe!
.
Tên thuộc hạ không ngừng ra lệnh cho Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cau mày, nhìn gương chiếu hậu, sau khi xác định cái xe cảnh sát không đuổi theo nữa, lại tăng tốc chạy về phía trước.

Lão đại, anh không sao chứ?

Lão đại, anh có sao không?

Cô nhìn qua đã thấy sắc mặt Mạc Thừa Mạc Thừa tái nhợt.
Đáng tiếc hắn mặc quần áo đen nên không nhìn ra bị thương ở chỗ nào, nhưng có thể khẳng định là đạn đã bắn vào người hắn rồi.
Sau khoảng mười phút, cô dừng xe lại ở một nơi cực kỳ yên tĩnh.

Vừa dừng lại, tên thuộc hạ đã vội xuống kiểm tra Mạc Thừa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.