• 6,903

Chương 2934: Cái tốt thì không học



Sao cô quay lại đây?
Lý Vọng hít sâu một hơi, hỏi.

Lý Kiêu:
Bây giờ Tiểu đoàn trưởng còn ở phòng làm việc không?

Cô hỏi làm gì? Chẳng lẽ8...

việc gấp cô nói là gặp Tiểu đoàn trưởng ?

Đúng!

Gặp ngài ấy lúc này?

Đúng!

Cô không đùa tôi chứ?

Không.
Lý Vọng cau mày:
Lúc3 này chắc ngài ấy đã nghỉ ngơi rồi.

Vậy có cách gì liên lạc được với ngài ấy không? Hay là...

anh có thể gọi điện thoại cho ngài ấy không?9

Tại sao cô lại muốn gặp ngài ấy vào lúc này? Rốt cuộc có chuyện gì gấp?
Anh ta thấy cô không muốn nói với mình, đành hỏi:
Gấp thật à?


6
U!



Được rồi, thế này đi, cô theo tôi đến phòng làm việc, tôi gọi điện thoại thử xem.
Thấy anh ta đồng ý giúp, Lý Kiêu vội gật đầu:
Được5!


Vừa dứt lời đã thấy anh ta ngồi xổm xuống.

Vì có bài học kinh nghiệm trước đó nên cô vội vàng lui về phía sau mấy bước, quát:
Anh làm gì thế?
Lý Vọng cởi dây giày, đưa giày của mình cho cô:
Cho cô giày, dép của cô ướt hết rồi, đi sẽ bị cảm.

Không cần.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Lý Kiêu thoáng dịu đi, nhưng giọng nói vẫn xa cách.

Lý Vọng tưởng là cô ghét mình, tốt bụng tiếp tục nói:
Yên tâm đi, chân tôi không có mùi đâu.
Lý Kiêu cau mày, cô đang vội tìm Lý Tông Dũng, đâu có tâm trạng mà lằng nhằng chuyện này với anh ta:
Tôi nói tôi không cần!
Lý Vọng thấy cô đi chân trần trên nền xi măng ướt nhẹp thì sầm mặt lại, tiến lên chặn:
Vậy là cô muốn tôi bế đi à?
Lý Kiêu ngẩng phắt đầu lên:
Anh dám!
Thấy ánh mắt cô, anh ta hơi khựng lại, nhớ tới vẻ mặt cô lúc nãy nên thái độ cũng dịu đi:
Được rồi, tôi quên mất cô không giống những cô gái khác.
Nói xong anh ta lại gãi đầu bồi thêm một câu:
Quả nhiên chơi với con nhỏ kia xong giống y như nhau.
Lý Kiêu không nghe rõ, hỏi lại:
Anh nói cái gì?
Sợ cô lại tức giận, anh ta chuyển ngay chủ đề:
Tôi nói nếu cô không đi giày, tôi sẽ không gọi điện thoại.
Lý Kiểu chỉ đành nén giận nhận lấy đôi giày kia.

Đi giày xong, cô theo Lý Vọng đến phòng làm việc.

Vào phòng rồi, Lý Vọng bật đèn xong mới nhìn cô, ai ngờ lại vô tình nhìn vào ngực Lý Kiêu, cô đang mặc quần áo ngủ, mặc dù là quần áo dày mùa đông, không nhìn ra cái gì, nhưng Lý Vọng vẫn xấu hổ đỏ hết tại, cởi áo khoác ra đưa qua:
Trời lạnh, mặc vào đi.
Anh ta nói chuyện mà không ngừng nhìn xung quanh, Lý Kiêu cúi đầu nhìn, hiểu ra ngay.

Lần này cô không từ chối mà nhận lấy áo, mặc vào.

Lý Vọng đi rót một cốc nước ấm cho cô rồi ngồi vào bàn làm việc, hỏi:
Rốt cuộc có chuyện quan trọng gì mà cô phải tìm Tiểu đoàn trưởng vào giờ này?

Tôi muốn nói với Tiểu đoàn trưởng.
Lý Vọng hừ lạnh:
Lý Kiêu, có phải trước kia cô chơi với Nhiếp Nhiên lâu nên cũng nhiễm thói xấu của cô ấy rồi không?
Tiểu đoàn trưởng đối xử tốt với Nhiếp Nhiên, nhưng không có nghĩa là với những người khác cũng thế.


Nếu anh sợ bị liên lụy, tôi có thể tự tìm.
Thấy cô đứng dậy định đi Lý Vọng vội tiến lên giữ lấy, tức giận nói:
Sao cô không học cái tốt mà lại học thói ngang ngược của con nhỏ kia thể hả!
Đúng là vật họp theo loài!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.