Chương 2951: Đường lui bị chặn
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 642 chữ
- 2022-02-26 04:07:05
Không cần, đường núi này chỉ có một lối ra, Dư Xuyên muốn chơi trốn tìm với bọn chúng, chúng ta cứ xem là được rồi.
Hắn ta không tin đã đến nước này8 rồi mà Dư Xuyên còn có thể mọc cánh thoát khỏi hắn và Quân khu 9.
Tên thuộc hạ kia im lặng không nói gì nữa.
Trì Tranh Bắc nhìn đám 3người Dư Xuyên dần dần biến mất ở trong bóng tối, mắt lóe lên sự hứng thú và mong đợi.
Mà Hoắc Hoành cũng nghĩ giống cô, khí thế nặng nề hơn mấy phần.
Nếu như bọn họ xui xẻo, trên đường quay lại không gặp người Quân khu 9 thì chỉ có thể đích thân ra trận thôi.
May mà vì có người của Trì Tranh Bắc nhúng tay vào, cộng thêm Hoắc Hoành đổ thêm dầu vào lửa nên Dư Xuyên bị tổn thất không ít người, mặc dù hơi mạo hiểm nhưng cũng không phải là không nắm chắc.
Nhưng vì chạy trốn, tất cả mọi người đều không quản ngại đội mưa tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết đi bao lâu, Dư Xuyên nhìn thấy con đường quen thuộc, vẻ mặt căng thẳng cũng thả lỏng hơn:
Sắp đến rồi, mọi người tranh thủ thời gian đi.
Trời sáng sẽ rất dễ bị lộ.
Đám người vội vàng tăng tốc.
Dư Xuyên rút lui khỏi con đường kia, đi vào đường cũ.
Hoắc Hoành thấy hắn tự chui đ6ầu vào lưới dĩ nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không để lộ ra mặt:
Dư lão đại, anh định dẫn chúng tôi đi đâu thế? Quay lại sẽ rất dễ gặp người Qu5ân khu 9.
Tôi biết một con đường tắt, nhưng tôi không biết Trì Tranh Bắc có biết hay không, bây giờ chỉ có thể đánh cược một lần.
Dư Xuyên sầm mặt lại nói rồi nhanh chóng đi đến con đường tắt đó.
Trái tim Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên chùng xuống rồi đưa mắt nhìn nhau, Nhiếp Nhiên biết ngay anh không biết chuyện này.
Cuối cùng hắn ta đã đợi được ngày này rồi.
Đêm9 càng lúc càng sâu.
Đường núi rất khó đi.
Hình như Dư Xuyên vô cùng hiểu rõ con đường tắt kia, bước đi mà không do dự.
Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên vốn cho rằng Quân khu 9 sẽ đuổi kịp, nhưng họ không may, đi cả đường chẳng nhìn thấy ai, sau nửa đêm trời lại mưa rả rích.
Ở trong núi rừng rậm rạp, nước mưa rơi xuống khiến đất ẩm ướt, càng khó đi hơn.
Nhưng nghĩ cũng bình thường thôi, ngay cả Trì Tranh Bắc cũng không biết đường núi này có đường tắt, Hoắc Hoành sơ sót cũng không có gì lạ.
Có điều sơ sót này đã để lại cho Dư Xuyên một cơ hội chạy thoát thân tuyệt vời.
Chuyện này sẽ bất lợi với kế hoạch của bọn họ, không thể để cho hắn tìm được con đường tắt kia! Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, lộ ra sát ý.
Thấy hắn càng lúc càng đi xa mà người Quân khu 9 lại chẳng thấy đâu, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đành quyết định tìm một cơ hội tốt bắt lấy hắn.
Hai người đồng thời siết chặt súng, sẵn sàng hành động.
Nhưng lúc bọn họ đi đến chỗ cao, đang định ra tay thì đột nhiên một tiếng súng vang lên khiến tất cả kinh hãi, gần như theo bản năng nằm rạp xuống.
Hoắc Hoành tiến lên khoác lấy vai Nhiếp Nhiên như vừa rồi, bảo vệ cô ở dưới mình.
Một loạt đạn bay qua đầu bọn họ.
Chẳng lẽ Trì Tranh Bắc ở cũng phải người canh chừng ở chỗ này à? Nhiếp Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Hoắc Hoành đang trầm tư.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.