Chương 2953: Sắp bại lộ?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 815 chữ
- 2022-02-26 04:07:05
Hơn nữa tên này từ trước đến giờ luôn khó đoán, vui hay không vui cũng là chuyện trong chớp mắt.
Ai có thể chắc chắn không phải là hắn đ8ến giúp Dư Xuyên? Vừa nãy hắn nói không hợp tác với Trì Tranh Bắc, cũng không liên hiệp với Quân khu 9, chứng tỏ hắn không phải người mình.
Không phải người mình thì chỉ có thể là kẻ địch.
Nghĩ tới đây,mắt Nhiếp Nhiên lóe lên sát ý.
Lo lắng cái bp! Ai lo lắng cho hắn!
Rõ ràng Mạc Thừa đang lãng phí thời gian!
Mạc Thừa, anh muốn đối nghịch với tôi đến cùng đúng không?!
Vẻ mặt Dư Xuyên bao trùm sương lạnh, trong mắt đã không còn kiên nhẫn nữa.
Không dám không dám, với năng lực của tôi bây giờ mà muốn đối nghịch với ông chủ Dự thì vẫn còn kém lắm.
Dư Xuyên hừ lạnh một tiếng, đang định bảo hắn thức thời tránh sang bên cạnh, ai ngờ một giây tiếp theo đã nghe thấy Mạc Thừa nói:
Nhưng ai bảo tôi không muốn nhận ân tình chứ, vậy cũng chỉ đành đắc tội với anh thôi.
Dư Xuyên biển sắc.
Mẹ kiếp, đây rõ ràng là đang đùa giỡn với mình! Ân tình cái đầu ấy mà ân tình! Ở đây, trừ Dư Xuyên và Trì Tranh Bắc ra thì còn có ai có thể khiến hắn không tiếc giá cao mà đắc tội chứ? Mạc Thừa là người tính tình quái đản, thủ đoạn xảo quyệt, đâu phải người nợ ân tình sẽ trả.
Ông chủ Dư, trách chỉ trách anh vô dụng, nếu như...
nói không chừng bây giờ tôi có thể tha mạng cho anh.
Mạc Thừa nói được một nửa lại dừng khiến Dư Xuyên cau mày lại, hắn cảm thấy chỗ Mạc Thừa dừng lại là một điểm mấu chốt, thậm chí có thể là điểm mấu chốt khiến hắn ngã xuống lần này:
Nếu như cái gì? Rốt cuộc anh có ý gì, nói cho rõ đi!
Muốn biết à?
Mạc Thừa nghiêng đầu cười.
May mà trước khi rời đi cô đã9 hết nợ với hắn, cho dù hai người gặp lại, cô cũng không cần vì ân tình kia mà nương tay nữa.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, tiếng lá cây xào xạc cộng thêm tiếng bước chân như giẫm lên trái tim bọn chúng.
Mạc lão đại, rốt cuộc anh 5muốn cái gì? Hàng à? Tôi sẽ cho anh, bây giờ xin anh tránh ra.
Dư Xuyên dùng chút lý trí cuối cùng nói chuyện với Mạc Thừa.
Đúng!
Dư Xuyên lạnh mặt trả lời.
Đáng tiếc Mạc Thừa lại im lặng.
Sở dĩ hắn im lặng là vì đang nhìn về một phía, chính là vị trí của Nhiếp Nhiên.
Mạc Thừa biết bây giờ Dư Xuyên gấp lắm rồi nhưng vẫn cười ha ha giả ngu:
Sao hôm nay ông chủ Dự hào phóng thể, làm tôi hơi ngại đấy.
Nếu cảm thấy ngại thì tránh ra!
Dư Xuyên không khách khí nữa.
Đâu có được, tôi đã nói không thể để cho anh đi rồi mà.
Mạc Thừa lười biếng dựa vào thân cây, người bên cạnh che ô nên hắn không dính một giọt nước mưa nào, Dư Xuyên giận đến ngứa răng, nổi giận mắng:
Anh không nghe thấy người Quân khu 9 đến à, nếu không đi thì cả chúng ta đều xong đời.
Sắp chết rồi mà ông chủ Dư còn nghĩ đến tôi, yên tâm đi, tôi tự có đường lui, ông chủ Dư không cần quá lo lắng.
Nghe tiếng cười của Mạc Thừa, Dư Xuyên thầm chửi.
Dưới bóng đêm, có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn nhạy bén cảm nhận được hắn đang nhìn mình.
Cô không tự chủ được siết chặt tay cầm súng hơn.
Từ lúc ném Mạc Thừa lại, cô đã đoán được hắn sẽ nhanh chóng nghi ngờ thân phận của cô, giữa bọn họ sẽ xuất hiện cảnh tượng này, nhưng cô không đoán được là vào lúc này! Nếu bây giờ hắn nói, vậy cô phải làm thế nào, liệu có kéo Hoắc Hoành xuống nước không? Bây giờ chỉ có hai người bọn họ địch lại một đám kẻ thù, sợ là sẽ không chạy được.
Đáng chết, sớm biết thế thì lúc ấy cô đã bắn chết hắn cho xong! Lúc cô định giơ tay lên bắn Mạc Thừa thì lại nghe thấy giọng nói u ám của hắn truyền từ xa đến:
Anh sẽ biết nhanh thôi.
Nhiếp Nhiên khựng lại.
Hắn không vạch trần mình? Tại sao? Lúc cô vẫn đang nghi ngờ thì Dư Xuyên nghe thấy giọng điệu cười trên sự đau khổ của người khác nên không kiềm chế được lửa giận, giơ súng lên bắn,
Đoàng!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.