Chương 2956: Nhiệm vụ kết thúc
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 599 chữ
- 2022-02-26 04:07:05
Mạc Thừa thấy cô không nói gì, lại nhìn thuộc hạ của mình, lần này hắn tới vội vàng, không dẫn theo nhiều người, chỉ vì tên thu8ộc hạ hắn gài bền chỗ Dư Xuyên nói với hắn là mấy lần chạy trốn Dư Xuyên đều đi đường này nên hắn đến đây cũng chỉ là đánh cượ3c một lần thôi, không ngờ lại thắng cược, gặp được cô gái nhẫn tâm này.
Bây giờ đã gặp được rồi, mà Quân khu 9 đang kh9ông ngừng tấn công bọn họ.
Hai tên thuộc hạ tiến lên đỡ, ai ngờ Hoắc Hoành không buông tay mà nói với bọn chúng:
Đừng đi nữa.
Mưa càng lúc càng lớn.
Người Quân khu 9 càng lúc càng ép đến gần, giơ súng nhắm vào bọn họ.
Hắn khó khăn bò dậy mấy lần nhưng không được:
Tên Mạc Thừa đáng chết này, đợi tao thoát được rồi, nhất định phải nghĩ cách xử lý mày!
Đúng lúc này,mấy tên thuộc hạ của Dư Xuyên nói:
Ông chủ, người của chúng ta sắp không chịu được rồi, mau đi thôi!
Mau, mau để tạo đi!
Hắn vội vàng chống người lên, giục bốn người còn sống sót.
Hắn vừa ngã, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đã nhanh tay mỗi người giữ một tay hắn, nhìn tưởng là đỡ nhưng thật ra là bắt hắn.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đám người đang không ngừng chạy đi.
Người của Dư Xuyên thấy thế cũng vội bám theo.
Nhưng Mạc Thừa đầu có dễ dàng để cho người khác theo mình được, vừa rồi Dư Xuyên lừa được hắn chẳng qua là do hắn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, cho nên mới mặc cho người của Dư Xuyên đến gần thôi.
Dư Xuyên chưa kịp hỏi thì hai tiếng súng đã vang lên.
Trong nháy mắt, hai tên bên cạnh Dư Xuyên đã gục xuống.
Sau khi đám người kia rút lui thì chỉ còn lại đám tay chân của Dư Xuyên.
Hoắc Hoành thấy hình như hắn bị thương ở chân nhưng không dám khẳng định nên cố ý hỏi:
Ông chủ Dư, anh có sao không? Có thể đứng lên không?
Dư Xuyên cố gắng muốn đứng dậy, đáng tiếc hắn bị bắn xuyên qua đầu gối, nếu như không kịp thời cứu chữa thì sẽ tàn phế.
Thế là bắn về phía đó mấy phát, có một phát còn cố ý bắn vào chân Dư Xuyên.
Dư Xuyên ngã khuỵu xuống đất.
Lợi dụng Dư Xuyên bị bắt, tìm đường thoát thân cho mình.
Chẳng trách hắn lại nói sẽ tìm được đường lui.
Cho dù hắn nói với Nhiếp Nhiên là bọn họ không vươn tay dài được, nhưng không có nghĩa là n6gười Quân khu 9 không có năng lực giải quyết toàn bộ bọn chúng.
Hắn cười gằn:
Nhớ lấy, từ đầu đến cuối cô vẫn nợ tôi 5một lần!
Nói xong, không đợi Nhiếp Nhiên có phản ứng, hắn gọi đám anh em còn sót lại rút lui về phía sau.
Bóng đèn trong đêm tối thu súng lại, để tay lên huyệt thái dương vẫy nhẹ một cái như ra hiệu với cô rồi rời đi.
Hắn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Hoắc Hoành, cậu đang làm gì thế!
Dư Xuyên trợn mắt nhìn Hoắc Hoành.
Tôi nói đừng đi.
Hoắc Hoành lại bắn một phát nữa vào cái chân còn lại của hắn, cắt đứt hoàn toàn đường chạy trốn.
A...!
Tiếng kêu đau đớn vang lên, hắn ngước nhìn anh, môi run rẩy:
Chẳng lẽ mày...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.