Chương 2961: Có trở về hay không?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 667 chữ
- 2022-02-26 04:07:05
Nhưng vấn đề là chặng đường tiếp theo quá nửa là đường núi, trời âm u đường trơn, nếu nửa đường Nhiếp Nhiên lại xảy ra chuyện gì thì không c8ó đường vãn hồi.
Hoắc Hoành nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng, không nghĩ là rời đi hay quay lại nữa mà 3vội đút cho cô ít nước.
trở về.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy Hoắc Hoành cau mày, biết ngay anh đang lo lắng điều gì.
Nhưng một khi vào núi sẽ khó ra, hơn nữa em còn đang sốt cao.
Hoắc Hoành cau mày:
Nếu em nói sớm, vừa rồi anh đã đưa em đi bệnh viện rồi.
Nhiếp Nhiên cười khổ, đi bệnh viện? Nơi đó là địa bàn của Mạc Thừa, cô thật sự không muốn nán lại lâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm liên lụy Hoắc Hoành thì cô sẽ không yên:
Không được, tuyệt đối...
Hoắc Hoành thấy cô chủ động như vậy mà đau lòng, nhưng lú6c này cô bất tỉnh rồi, còn có thể nói gì, có tức giận thế nào cũng chỉ biết đè nén trong lòng, chăm sóc cô trước.
Giằng co một lúc,5 thấy cô ngủ không yên, chân mày cau chặt lại, hình như trong cơn hôn mê còn đang vùng vẫy, suy nghĩ đưa cô về chữa trị lại giảm đi mấy phần.
Cứ sốt thế này sẽ ảnh hưởng đến đầu óc mất.
May mà Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành đã phát hiện ra cô s9ốt nên cũng không mím chặt môi, còn mơ hồ phối hợp với anh uống mấy ngụm.
rang nóng, tuy không có dinh dưỡng nhưng còn hơn nước lạnh.
Đút cơm cho cô xong, anh cũng vội vàng và mấy miếng còn thừa rồi lái xe vào núi.
Trên đường đi, anh không giảm tốc độ, may mà cuối cùng bảy tám giờ tối bọn họ cũng an toàn về đến trong nước.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được xe dừng lại, mặc dù đang sốt nhưng ngủ lâu, lại ăn ít đồ nên cô đã khá hơn ban ngày một chút, cố gắng mở mắt ra hỏi:
Đến rồi à?
Ừ, đến rồi.
Hoắc Hoành gật đầu, nhìn ra bên ngoài.
không được...
em vẫn chịu đựng được.
Thấy anh vẫn do dự, Nhiếp Nhiên nắm chặt ống tay áo anh, ra lệnh:
Anh nghe em đi.
Từ khi hai người ở bên nhau, đã rất lâu Nhiếp Nhiên không có thái độ kiên định với anh thế này rồi, cuối cùng Hoắc Hoành chỉ có thể gật đầu:
Được rồi, em cố chịu, buổi tối chúng ta sẽ đến nơi.
Vâng.
Hoắc Hoành không do dự nữa, lái xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng đã một ngày một đêm Nhiếp Nhiên chưa ăn gì, lại thêm bị sốt cơ thể yếu ớt, trước khi vào núi Hoắc Hoành vẫn đi vòng một đoạn mua cho cô ít cơm
Nhưng lúc anh đang phân vân thì người nằm trên ghế hơi tỉnh lại.
Không thể...
Đường núi biên giới trơn trượt còn nhỏ hẹp, nhiều chỗ rẽ, lái xe phải cẩn thận, mà cô thì sốt mê man cũng cần chăm sóc, đề phòng cố xảy ra chuyện nên anh một tay nắm vô lăng, tay kia cầm tay cô, lúc nào cũng phải để ý nhiệt độ cơ thể cô.
Không biết tố chất sức khỏe của Nhiếp Nhiên tốt do được huấn luyện hay là đồ ăn nóng nên cô không tăng độ nữa, anh cũng yên tâm hơn.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm:
Vậy thì tốt.
Chỉ rời khỏi đó cô mới có thể thật sự yên tâm.
Yên tâm đi, đã an toàn rồi, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.
Hoắc Hoành quét mắt nhìn một vòng, lại khởi động xe.
Nhiếp Nhiên hỏi:
Không phải có người tiếp ứng à?
Anh đến sớm hơn, chắc người vẫn chưa đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.