Chương 2969: Đãi ngộ không giống nhau
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 747 chữ
- 2022-02-26 04:07:05
Trừ Nhiếp Nhiên ra, đám người kia chưa bao giờ thấy Lý Tông Dũng vui vẻ thế này.
Ở trong mắt bọn họ, ông luôn luôn uy nghiêm khiến người ta s8ợ hãi.
à không đúng, là Dịch Sùng Chiêu, Dịch Sùng Chiêu đã trở về rồi.
Triệu Thiển Mạch lặng lẽ kéo Cố Vinh An, hỏi:
Đây chính là đội trưởng lần trước anh nói với tôi à?
Ông nói không rõ, mọi người đều cho là ông nói anh lưu lạc khổ sở mười năm bên ngoài, chỉ có Nhiếp Nhiên là rõ như gương6, ông đang cảm thán nhiệm vụ hơn mười năm của Hoắc Hoành cuối cùng cũng kết thúc.
Hoắc Hoành cười, không hề để tâm:
Đã qua hết rồi, Tiểu đo5àn trưởng.
Vừa giải tán, các binh lính quen biết Hoắc Hoành đều vây lại, Hoắc Hoành bị bọn họ vây ở giữa, đáy mắt tràn ngập vui vẻ.
Nhiếp Nhiên không đi lên, cô chỉ là lính mới, không thể nói mình biết đội trưởng Dịch trong truyền thuyết được.
Cô có thể đi tìm anh ta thử xem.
Nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở cô, nghe nói trong lúc huấn luyện đội trưởng Dịch rất hung dữ, ngay cả đội trưởng Vụ cũng sợ.
Đúng đúng đúng, đều qua rồi, đều qua rồi! Tối nay chúng ta mở tiệc chúc mừng chào đón cậu trở về.
Mọi người nghe mà kích động, đội trưởng Vụ chủ động nói:
Lát nữa tôi sẽ đi báo bên nhà bếp, nhất định phải làm mấy món ngon, cả rượu nữa!
Nhưng bây giờ ông lại cười vui vẻ, đủ để có thể thấy sự quan trọng của đội trưởng Dịch này trong lòng ông.
Lúc tất cả mọi ngư3ời nhìn Lý Tông Dũng thì thấy ông xúc động nói:
Mười năm rồi, tính kỹ thì là hơn mười năm rồi, cuối cùng cũng tìm được cậu về, những năm qua thật v9ất vả cho cậu quá!
Không phải là chắp tay nhường cho người ta chứ? Tôi thấy Tiểu đoàn trưởng thích đội trưởng Dịch này lắm.
Vậy đội trưởng Vụ thì sao? Giống chúng ta à?
Các binh lính khóa trên đều ồ lên phụ họa.
Đúng, phải chúc mừng, nhất định phải chúc mừng!
Hai chị em nhà họ Mạnh cùng các tân binh đều nhao nhao nhìn Cố Vinh An.
Đúng vậy, vị trí trưởng của đội trưởng Vụ làm thế nào?
Đúng vậy, hôm nay chúng ta không say không về!
Lý Tông Dũng gật đầu làm mọi người càng thêm vui vẻ, sau đó nói thêm mấy câu rồi giải tán.
Cô chỉ đứng yên lặng ở xa, trong lòng thầm vui thay cho anh.
Chịu khổ mười năm, cuối cùng Hoắc Hoành...
Bây giờ sống lại thôi.
Cố Vinh An nhún vai, bị Triệu Thiển Mạch lườm mấy cái mới bất đắc dĩ nói tiếp:
Chuyện này thì tôi cũng không biết, dù sao lúc đó không tìm được thi thể nên bây giờ trở lại cũng rất bình thường.
Lúc này Lục Nguyệt cũng tham gia vào:
Anh ta về rồi thì đội trưởng Vụ làm thế nào?
Cố Vinh An không quen Dịch Sùng Chiêu, anh đi được mấy năm anh ta mới vào đây, những tin tức kia đều là nghe các binh lính nói, cho nên anh ta mới chỉ đứng ở vòng ngoài chứ không chen vào:
Đúng thế, chính là anh ta! Có thể khiến đội trưởng Vu như vậy, trừ anh ta ra không có người thứ hai.
Triệu Thiển Mạch vội vàng hỏi:
Nhưng không phải anh ta chết rồi à?
Cố Vinh An nhìn đội trưởng Vụ cách đó không xa:
Đội trưởng Vụ làm thế nào tôi không biết, nhưng tôi biết đội trưởng Dịch trở lại rồi thì cho dù Tiểu đoàn trưởng không nói, đội trưởng Vu nhất định cũng sẽ nhường lại vị trí đội trưởng.
Lục Nguyệt cau mày:
Hả? Đội trưởng Vụ nỡ làm thế à?
Cố Vinh An cười trả lời:
Có cái gì mà không nỡ, năng lực của đội trưởng Dịch là chuyện không thể thay đổi được, ai dám nghi ngờ?
Đội trưởng Dịch này lợi hại như vậy thật hả?
Triệu Thiển Mạch cứ cảm thấy rất có thể là Cố Vinh An đang phóng đại.
Cố Vinh An cười nhắc nhở những tân binh mới vào rồi vắt tay ra sau gáy, khoan thai đi theo mọi người, để lại đám người này ngơ ngác nhìn nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.