• 6,911

Chương 2979: Một trận chiến mới


Chẳng lẽ là mấy ngày nay quá bận rộn không quan tâm được đến cô nên cô mới giận à?

Không đúng, Nhiếp Nhiên không ph8ải cô gái bình thường, sẽ không xuất hiện cảm xúc như vậy mới đúng.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định cho3 dù như thế nào cũng phải bắt cô về hỏi, kẻo lại đêm dài lắm mộng.
Nhiếp Nhiên trừng anh:
Vâng vâng vâng, bây giờ ngài là đội trưởng quyền uy, tiểu nhân có mắt không trọng, đắc tội với ngài rồi, mong ngài tha thứ.
Nói xong cô giãy ra khỏi lòng anh, nói:
Nếu không còn chuyện gì nữa, đội trưởng quyền uy có thể để tôi đi nghỉ trưa không, tôi không muốn buổi chiều không có sức huấn luyện, đến lúc đó lại bị nghi phạt.

Dịch Sùng Chiêu đâu có dễ bỏ qua cho cô như vậy, đã mấy ngày không được ôm cô rồi, lúc này khó lắm mới có thời gian ôm, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.

Nếu em không tự đến, sao anh nỡ phạt em?

Nhiếp Nhiên xụ mặt:
Nhưng nếu không làm thế, em lo Cửu Miêu sẽ nhìn ra, câu lần trước cô ta nói khiến em vẫn sợ hãi.

Cô đâu có ngu mà chạy lên cho anh phạt, chẳng qua là sợ hai người qua lại đột ngột quá khiển Cửu Miêu chú ý.

Cô ta nói gì?
Dịch Sùng Chiêu cũng cau mày lại.
Đến khi huấn luyện xong thì trời đã tối, Nhiếp Nhiên đã đi rồi.
Vì thế anh mới đợi cô vào buổi trưa.
Khoảng thời gian này đa phần mọi người đều nghỉ trưa, sẽ không có ai xuất hiện trong sân huấn luyện, cho dù nửa đường chặn cô cũng sẽ không bị ai thấy.
Nhiếp Nhiên nhớ tới ánh mắt thông cảm của đám người kia thì hừ lạnh một tiếng:
Bây giờ em bị anh phạt thành người nổi tiếng rồi.

Anh bật cười:
Em tự chạy đến trêu anh, anh cũng đâu còn cách nào khác.
Khiêu chiến quyền uy, thế nào cũng phải trả giá chứ.

Đến chỗ khuất gió trên sân thượng, Dịch Sùng Chiêu ôm lấy cô hôn một lúc, giải tỏa nỗi nhớ nhung nhiều ngày nay.
Nhiếp Nhiên bị anh hôn mấy lần, cau mày đẩy ngực anh muốn thoát ra.
Anh nghĩ đến cảnh mấy ngày nay cô lạnh nhạt với mình, hơi thả lỏng ra, cúi đầu hỏi:
Sao dạo này em cứ cau có với anh thế? Anh làm gì em à?

Khoảng thời gian này, lúc nghỉ trưa anh đi ngang qua sân huấn luyện gần như đều thấy bóng cô, trừ buổi tối tắt đèn đi ngủ ra, cơ bản cô đều ở sân huấn luyện, hoặc là sân bắn, hoặc là trốn ở một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Có một lần anh đang huấn luyện leo thì thấy cô đang nghỉ ngơi trên tầng thượng tòa nhà chuyên dùng để huấn luyện leo.
Khi đó anh không tiện nói gì với cô.
Hơn nữa khoảng thời gian này anh bị chuyện huấn9 luyện và biên giới quấn lấy, cũng đã lâu không ôm Nhiếp Nhiên nói chuyện rồi.
Dù hai người ở cùng một đơn vị nhưn6g cảm giác không khác gì lúc anh nằm vùng, vẫn không nói chuyện được với nhau.
Vậy là buổi trưa anh cố ý tìm một c5hỗ cách sân huấn luyện không xa đợi cô.
Qua khoảng hơn mười phút, quả nhiên thấy Nhiếp Nhiên lững thững đi từ xa đến.
Dịch Sùng Chiêu nhắm chuẩn thời gian tiến lên bắt người mang đi, không cho Nhiếp Nhiên cơ hội phản kích.
Từ lúc anh đến gần, cô đã cảm nhận được là anh rồi nên không phản kháng, để mặc anh đưa đi.

Cô ta nói lần này Quân khu 9 có hai chuyện vui, liên tiếp có hai người đi mà trở về.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên nặng nề, ngẩng đầu nhìn anh:
Anh nói xem rốt cuộc là cô ta cố ý hay vô tình?


Anh suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:
Thật ra thì cho dù cô ta nghi ngờ cũng không có chứng cứ, không làm gì được.



Nhưng nếu đã nghi ngờ thì sau này còn muốn trà trộn vào sẽ rất khó, Trì Tranh Bắc sẽ cảnh giác.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.