Chương 3049: Khen thưởng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 640 chữ
- 2022-02-26 04:12:39
Không cần nhìn cũng biết là của Lư Lỗi rồi.
Sau lần này, chỉ sợ khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, anh ta sẽ đi đường vòng.
Lấy cơm xong, Nhiên và Dịch Sùng Chiêu tìm một chỗ ngồi xuống ăn.
Dưới tiếng xì xào bàn tán và ánh mắt nóng bỏng của mọ3i người, cả hai bình tĩnh ăn cơm.
Nhiếp Nhiên nghẹn họng.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng bút viết trên giấy, Nhiếp Nhiên không tiện quấy rầy, tìm một chỗ xa ngồi xuống.
Lúc đợi ai đó Nhiếp Nhiên không có hứng nghịch điện thoại giống những người khác, điện thoại đối với cô mà nói chỉ là một công cụ để nói chuyện mà thôi, trong điện thoại của cô không có gì cả, ngay cả lịch sử cuộc gọi cũng xóa sạch.
Dịch Sùng Chiêu vẫn còn có việc nên hai người ăn rất nhanh, sau đó lại cùng rời đi.
Nhiếp Nhiên nghĩ nếu hỏi xong rồi thì không quấy rầy anh làm việc nữa, ai ngờ người này quấn lấy mình không buông, cứ đòi đư6a cô đến phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh em không tiện vào.
Nhiếp Nhiên nhìn cánh cửa kia, nghiêm túc nói.
<5br>Anh chẳng quan tâm:
Nói như em chưa vào bao giờ ấy.
Nói xong, anh kéo cô vào, chẳng cần biết cô đồng ý hay không.
Nhiếp Nhiên bó tay:
Giống nhau thế nào được, lần đầu tiên vì anh đến muộn nên em mới đến, lần thứ hai cũng là vì chuyện biên giới, bây giờ em không có chuyện gì, ở lại đây làm gì chứ?
Dĩ nhiên là ở lại với anh rồi.
Dịch Sùng Chiêu ngồi xuống chỗ của mình bắt đầu xử lý công việc.
Vì vậy trong lúc rảnh rỗi, cô nhìn quanh phòng làm việc của Dịch Sùng Chiêu, lần trước tới anh chỉ bật một cái đèn bàn cho nên cô chưa nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện trong phòng có rất nhiều sách, phần lớn đều là sách quân sự, hơn nữa nhìn ra được quyền nào anh cũng mở ra đọc rồi.
Cô xem xong dựa vào thể nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tiếng lật giấy cũng dừng lại.
Cô mở mắt ra, nhìn qua chỗ anh.
Dịch Sùng Chiêu uống một ngụm trà, đứng lên đi qua ngồi xuống cạnh cô:
Thật ra em có thể hỏi tiếp, những chuyện kia không phải bảo mật.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra mấy giấy mới biết anh đang nói cuộc trò chuyện kết thúc qua loa của bọn họ trước khi ăn cơm:
Công việc chính là công việc, người khác không biết, em cũng không muốn biết nhiều.
Hơn nữa, cô cũng đã đoán ra được rồi.
Không giống em chút nào.
Nhiếp Nhiên liếc anh:
Sao lại không giống em?
Từ trước đến giờ, em làm theo ý mình quen rồi, tuy không tò mò nhưng cũng sẽ không ngoan ngoãn như vậy.
Có phải em sợ anh khó xử không?
Anh cười.
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.
Dịch Sùng Chiêu thấy vẻ mặt cô khác thường, nụ cười càng trở nên đắc ý hơn:
Em suy nghĩ mọi thứ vì anh, có phải anh nên thưởng cho em không nhỉ?
Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến cô khẽ co người lại, hành động này chẳng khác nào mời mọc và khích lệ anh.
Lúc chuẩn bị có hành động tiếp theo, đột nhiên cơ thể hai người cứng đờ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên cảnh giác hơn Dịch Sùng Chiêu nên hành động nhanh hơn, cô gạt đôi tay sắp ôm mình ra, ngồi xuống cái ghế đối diện, duy trì một khoảng cách với anh.
Thấy trong ngực mình trống không mà anh tức giận, đúng là...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.