• 6,910

Chương 3096: Tới trả tôi à?


Vẻ mặt cô rét lạnh, dùng tại chỗ không tiếp tục tiến về phía hắn.

Mạc Thừa thấy vẻ khác thường trong mắt cô, hắn cười rực rỡ nh8ư ánh mặt trời, còn giọng nói lại u ám lạ thường:
Xem ra cô nhớ ra rồi.
Vậy lần này cô vội vàng gọi tôi thể là định tới trả t3ôi à?
Ngay cả Dương Thụ cũng nghe ra ý trong lời nói của hắn, theo bản năng kéo Nhiếp Nhiên ra sau lưng mình.
Hành động nhỏ đ9ó rơi vào mắt Mạc Thừa làm nụ cười của hắn càng thêm ấm trầm, thậm chí còn mang theo mấy phần nguy hiểm.
Mạc Thừa giễu cợt:
Mấy ngày không gặp, hình như cô ở trong đơn vị ngu đi nhiều đấy.
Rõ ràng bây giờ là cô bị ép vào bước đường cùng, xin tôi giúp đỡ, vậy mà nói như đang làm việc, lập công lớn cho tôi vậy.

()Qua cầu rút ván Ánh mắt Nhiếp Nhiên lộ ra vẻ phức tạp và kỳ lạ làm Mạc Thừa không hiểu gì cả, sau đó lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói:
Tôi vẫn luôn coi Mạc lão đại là người đàn ông mạnh mẽ, nhưng tại sao Mạc lão đại cứ cho mình là một con lừa thế? Như vậy đúng là quá khiêm tốn rồi.
Mạc Thừa:
...
Dương Thụ:
...
Mọi người:
...

Dương Thụ bật cười.

Nhưng kết quả giống nhau.
Tôi đưa người tới, có thể giải quyết hay không phải dựa vào anh.

Đừng hòng khích tôi, tôi không dễ mắc lừa đâu.
Mạc Thừa cười đi đến chỗ cô, Dương Thụ theo bản năng định chặn trước mặt Nhiếp Nhiên làm hắn dừng chân lại, quét mắt qua anh ta, cười lạnh:
Cậu còn chặn đường tôi, có tin tôi bắn nát đầu cậu không?

Sau tiếng cười này, đám thuộc hạ của Mạc Thừa cũng đều nhếch môi cười, nhưng vì uy nghiêm của lão đại nên ai cũng giữ tư thế giơ súng, cúi đầu, hai vai không ngừng run lên.
Mạc Thừa đen mặt lại, sau đó lại cười, đứng thẳng lên nói:
Vậy thì con lừa này sẽ không làm chướng mắt cô nữa, kẻo lại quấy rầy hai vị anh hùng chống địch thì không hay.

...
Lúc này đến lượt Nhiếp Nhiên nghẹn lời.
Nghĩ đến điều này, Mạc Thừa khinh thường hừ một tiếng, anh ta bảo vệ được bản thân đã không tệ rồi, còn dám làm anh hùng cứu mỹ nhân! Nếu dám làm hắn khó chịu, hắn có thể một phát bắn nát đầu nam binh này luôn!
Đúng vậy, tôi định tới trả cho anh.
Nhiếp Nhiên mỉm cười.
Mạc Thừa ồ lên:
Cô muốn trả tôi cái gì?

Trì Tranh Bắc ở sau lưng tôi, giải quyết bọn chúng, cả biên giới sẽ là thiên hạ của anh.
Nhiếp Nhiên đứng thẳng lên nói với anh ta.

Định diễn tình chiến6 hữu trước mặt tôi à?
Hắn châm biếm nói, song tên thuộc hạ lại nghe ra ý ghen tức trong đó.
Chẳng lẽ là vì hai ngày qua đi đư5ờng ngủ không ngon cho nên xuất hiện ảo giác à? Nhiếp Nhiên vỗ nhẹ lên vai Dương Thụ ý bảo anh ta tránh ra.
Mạc Thừa chào hỏi đám người Trì lão đại phía xa:
Trì lão đại, thật là trùng hợp lại gặp nhau ở đây rồi.
Trì Tranh Bắc đi ra khỏi đám người, lạnh nhạt trả lời:
Mạc lão đại, thật trùng hợp.

Sao hôm nay anh lại đến đây, có chuyện quan trọng gì phải làm à?
Mạc Thừa có vẻ định hàn huyên với Trì Tranh Bắc thật.

Trên đường vô tình gặp hai binh lính này, tôi sợ có vấn đề nên muốn bắt lại.
Trì Tranh Bắc thăm dò.
Dương Thụ lui về phía sau nửa bước, nhưng cũng chỉ nửa bước mà thôi, cho dù là ai cũng nhìn ra được anh ta bảo vệ Nhiếp Nhiên thế nào.
Bảo vệ:
Anh ta đành đứng yên tại chỗ hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Thừa.
Mạc Thừa thấy hành động kia của Nhiếp Nhiên, vẻ mặt lộ ra chút đắc ý, hắn đi tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô:
Nào, nói xem dùng xong chiêu mượn dao giết người này, có phải định đến chiều dỡ cối giết lừa không?

Anh ta biết Nhiếp Nhiên đang trả thù thay mình.
Mặc dù vừa rồi cô không để cho mình tiến lên ra tay, nhưng không có nghĩa là cô sẽ bấm bụng chịu đựng.
Sátỷ không hề che giấu khiển gân xanh trên trán Dương Thụ giật giật, anh ta định lao qua nhưng lại bị Nhiếp Nhiên giữ lấy.
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên khẽ lắc đầu với mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.