Chương 3108: Một mình độc chiếm
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 764 chữ
- 2022-02-27 08:49:19
Trước khi rời đi cô làm như vô tình liếc những đứa trẻ kia.
Dương Thụ hiểu ra ngay.
Anh ta đứng im không nhúc nhích, cho đến k8hi vạt áo Nhiếp Nhiên biến mất ở chỗ rẽ hành lang, đám người bên cạnh thấy mặt đất toàn vụn thủy tinh và máu, không còn tâm trạng chơi tiếp n3ữa mới tản đi.
Không phải chỉ lơ là cô mấy ngày thôi sao, không vui thật rồi à?
Giọng điệu kia giống như đang nói chuyện với một cô gái giận dỗi.
Thú vị lắm à?
Dừng lại một lúc, cô lại nói:
Anh không phải kẻ ngu, và tôi cũng không phải.
Mạc Thừa nhướng mày:
Vậy người thông minh có biết bây giờ tôi gọi cô đến làm gì không?
Không phải tới giữ tôi lại à?
Nhìn cô nhỏ nhắn đáng thương mà mạnh miệng đấy.
Chuyện gì?
Mạc Thừa hứng thú hỏi.
Là biên giới không ổn định.
Nhiếp Nhiên cười khẽ:
Ba người các anh vẫn luôn là tai họa trong lòng bọn họ, bây giờ Dư Xuyên chết rồi, chỉ còn lại anh và Trì Tranh Bắc.
Cô muốn tôi hợp tác với Trì Tranh Bắc?
Mạc Thừa dừng tay đang gõ lên sofa lại.
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Không, tôi muốn anh động đến Trì Tranh Bắc, chiếm toàn bộ biên giới, trở thành ngọn núi lớn không có cách nào lay động trong mắt bọn họ.
Mạc Thừa thu lại nụ cười, híp mắt nhìn Nhiếp Nhiên.
sẽ
Anh ta phải mở miệng thế nào? Hình như đứa bé kia nhìn ra sự bế tắc của Dương Thụ, cười khẽ với anh ta:
Cảm ơn chủ, chú là người tốt.
Người tốt? Trong lúc bất lực nhìn nhiều người bị chơi đùa đến chết, anh ta...
Dương Thu nhân cơ hội này, vội vàng bế đứa bé bị đặt trên cối đá xuống.
Mặc dù anh ta không có tư cách thả nhữ9ng người đáng thương này đi, nhưng anh ta vẫn lấy chút nước cho bọn họ uống.
Chúng cháu sẽ chết ư?
Đứa trẻ được Dương Thụ bể xuống 6ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đáng thương.
Người như bọn họ làm sao có thể chống lại được cả đất nước? Nhiếp Nhiên thấy hắn cười châm chọc thì cũng cười:
Anh bảo tôi tiêu diệt hoàn toàn Quân khu 9 đương nhiên là không thể.
Nhưng tôi có thể khiến bọn họ đau đầu.
Anh cảm thấy chuyện gì khiến quân đội đau đầu nhất?
.
vẫn được coi là một người tốt sao? Dương Thụ không dám nhìn vào mắt nó nữa, đôi mắt vô tội ươn ướt như con nai đó chỉ khiến anh ta càng thêm áy náy.
Cảm giác đó giống như gông xiềng ép cho anh ta không thở nổi.
Mà lúc này Nhiếp Nhiên đã đi vào phòng làm việc của Mạc Thừa, hắn cười nằm trên sofa, chỉ chỗ bên cạnh mình nói:
Ngồi đi.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại ngồi xuống cái ghế đơn đối diện hắn, hỏi thẳng:
Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?
Không chỉ một lần hắn nghĩ phải giải quyết Dư Xuyên và Trì Tranh Bắc thế nào, nếu không ba người cũng không cướp đoạt địa bàn quyết liệt đến thế.
Nhưng bởi vì nơi này hỗn loạn, không có quân đội nhúng tay vào cho nên tranh đoạt dữ dội mà lại bất tận.
Mạc Thừa cũng biết tình cảnh của mình nên luôn không vội.
Thế mà dám bảo tôi gọi cô đến là để giữ cô lại?
Mạc Thừa khẽ cười:
Được rồi, cho dù tôi giữ cô lại thì cô cũng phải thể hiện chút bản lĩnh mới đáng cho tôi giữ lại
chứ?
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại:
Anh cần tôi làm gì?
Mạc Thừa nhìn chằm chằm cô, nụ cười dần sâu thêm:
Tôi muốn cô giải quyết Quân khu 9.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra rồi cười, gật đầu:
Được.
Mạc Thừa khựng lại:
Cô chắc chắn chứ? Tôi nói là giải quyết Quân khu 9.
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Tôi chắc chắn.
Đây chính là quân đội của quốc gia, cố chắc chắn cô giải quyết được?
Mạc Thừa xì một tiếng, hiển nhiên cảm thấy Nhiếp Nhiên đang chém gió.
Tim Dương Thụ đau nhói, xoa đầu nó nhưng không biết nên nói gì.
Nói là 5không thì không có gì để đảm bảo cả.
Nói là...
Thứ hẳn cần chỉ là vấn đề thời gian.
Vì thế hắn định giải quyết bọn chúng trước chứ chưa có kế hoạch sau này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.