Chương 3147: Anh nghĩ tiểu đoàn trưởng ngu thật à?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 813 chữ
- 2022-02-27 08:49:19
Cô muốn dẫn tôi về à?
Đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào kia nữa, Dương Thụ mới lên tiếng.
Bước chân Nh8iếp Nhiên hơi khựng lại, cô nhìn anh ta:
Anh biết rồi à?
Dương Thụ gật đầu, đi tới bên cạnh cô:
Một ít, nhưng không quá 3rõ.
Nếu biết vậy tại sao lúc ấy còn chạy ra ngoài?
Giọng Nhiếp Nhiên bực bội.
Vì thế, cô quyết định mạo hiểm một lần, dùng thân phận bạn của Cửu Miêu nói với Trì Tranh Bắc rằng Cửu Miêu đã bại lộ, giành lấy sự tín nhiệm của hắn.
Nhưng rất đáng tiếc, Dương Thụ nửa đường chạy đến, làm loạn chuyện này lên.
Vậy là ai? Lý Kiêu à?
Thầy Dương Thụ hỏi nhiều như vậy, Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy nhức đầu:
Chuyện này anh không cần biết quá rõ, không liên quan đến anh.
Dương Thụ hơi biển sắc, cúi đầu, thấp giọng nói:
Xin lỗi.
Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, liếc anh ta:
Nói anh ngốc thì anh có thể từ một câu nói của tôi mà phát giác ra chuyện lạ.
Nhưng nói anh thông minh, thì một điểm khả nghi rõ ràng như vậy mà đến bây giờ anh vẫn không phát hiện ra.
Điểm khả nghi gì?
Dương Thụ hoang mang.
Lúc Nhiếp Nhiên đang tiếc nuối kế hoạch thì nghe thấy Dương Thu kinh ngạc hỏi:
Bạn của Cửu Miêu? Cô có ý gì?
Cửu Miêu là gian tế.
Lúc đó cô bắn chết một kẻ gian tế?!
Không phải tôi bắn chết.
Chưa tới lúc nguy cấp, cô không muốn bắn chết Cửu Miêu.
Cô ta vẫn có ích với đơn vị.
Đáng lẽ tôi sẽ gặp Trì Tranh Bắc rồi lấy lý do là bạn của Cửu Miêu gia nhập đội ngũ của Trì Tranh Bắc, chứ không phải là Mạc Thừa.
Mấy ngày đó cô ở phòng tối suy nghĩ vô số cách.
Mặc dù anh ta phân tích rõ ràng mạch lạc, nhưng mà...
Cho dù lúc ấy tôi ở đó thì liên quan gì đến bây giờ?
Hình như hai chuyện này không liên quan gì đến nhau đúng không?!
Nếu lúc bao vây tiễu trừ Dư Xuyên cô làm gián điệp, vậy cô cũng có thể làm gián điệp ở chỗ Trì Tranh Bắc và Mạc Thừa.
Khóe miệng Nhiếp Nhiên giật giật, đúng là quá gượng gạo!
Chẳng lẽ tôi không thể bắn chết họ rồi sai thật luôn à?
Cô hỏi.
Nhiếp Nhiên buồn cười lắc đầu:
Tiểu đoàn trưởng nương tay với anh, chẳng lẽ anh không biết à?
Tiểu đoàn trưởng nương tay với tôi?
Nếu không thì sao, anh tưởng Tiểu đoàn trưởng không biết anh nghe lén hả? Nếu sự cảnh giác này mà ngài ấy cũng không có, vậy ngài ấy còn làm Tiểu đoàn trưởng gì nữa?
Không phải chứ...
Sao lại không, nếu như anh là một tên gian tế nghe lén ở ngoài cửa, ngài ấy đã nhốt anh vào phòng tối rồi, đâu có nhốt anh trong phòng làm việc.
Hơn nữa anh tưởng Quân khu 9 dễ trốn như vậy à? Nếu không có Tiểu đoàn trưởng thì anh đâu có dễ mà ra ngoài như thế.
Quân khu 9 là nơi ra vào vô cùng nghiêm ngặt.
Cho dù cô muốn lén chạy ra ngoài, nếu không nắm chắc trăm phần trăm cũng không dám.
Dương Thụ lắc đầu:
Cô không phải kiểu người sẽ kích động giết người.
Cho dù giết người thật, cô cũng nhất định để lại đường lui cho mình, không thể nào bị bắt tại trận.
Cô tưởng Dương Thụ biết từ đầu.
Nhưng Dương Thụ lại nói:
Khi đó không biết, là sau đó cô nói những kế hoạch bao vây tiêu trừ Dư Xuyên, tôi mới cảm t6hấy không đúng.
Lúc ấy cô vẫn chưa trở về Quân khu 9, sao cô lại biết rõ như vậy? Trừ khi cô có mặt ở đó.
Hóa ra l5à bởi vì Dư Xuyên.
Cô cảm thấy nếu Cửu Miêu truyền tin ra ngoài ngay trước mặt Lý Kiêu thì rất có thể lúc gửi tin đã nói với Trì Tranh Bắc là mình bại lộ rồi.
Cũng có nghĩa là phải làm lại tất cả.
Anh lại thông minh hơn rồi.
Cuối cùng, cô khen anh ta một câu.
Nhưng Dương Thụ lại không hề vui sau khi được khen, chỉ hỏi:
Có phải tôi lại gây phiền phức cho cô rồi không?
Ừ, phiền phức rất lớn.
Nhiếp Nhiên không giấu giếm:
Nếu như không có anh, chuyện này sẽ không như bây giờ.
Cho nên trong đó nhất định có vấn đề.
Nhiếp Nhiên rất muốn nói suy nghĩ của anh ta hơi miễn cưỡng, nhưng nghĩ kỹ thì hình như cũng không có gì sai.
...
Nói gì là Dương Thụ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.