Chương 3152: Rõ ràng là rất lo lắng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 778 chữ
- 2022-02-27 08:54:50
Dù sao Lý Tông Dũng vẫn đang đợi cô.
Cô không thể vì cảm xúc của mình mà để Lý Tông Dũng lãng phí thời gian chờ lâu thế được.
Lúc 8này Dương Thụ cũng đã không còn ở đây nữa.
Mặc dù đi chung ô5 nhưng hai người lại duy trì một khoảng cách không cần không xa.
Đưa cô vào phòng làm việc xong, anh không nói một lời đã rời đi.
Nhiếp Nhiên không biết làm sao, chỉ có thể gõ cửa, đi vào.
Lần này cô cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Tông Dũng bật cười.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Dịch Sùng Chiều đi từ bên ngoài vào:
Báo cáo, tất cả binh lính Quân khu 9 đã chuẩn bị xong, sẵn sàng đợi chỉ thị của Tiểu đoàn trưởng.
Bảo bọn họ tạm thời ở tại chỗ đợi lệnh.
Rõ!
Nhiếp Nhiên cho là anh ta đã về nên đến thẳng phòng làm việc tạm thời của Tiểu đoàn trưởng.
Lần này người Quân khu 9 đã giải quyết xong Trì Tranh Bắc, tuy nói là rời đi nhưng thực ra bọn họ vòng qua chỗ của Trì Tranh Bắc, chuyển từ9 phía Đông sang phía Nam, tạm thời ẩn nấp giữa núi rừng.
Phòng làm việc tạm thời của Lý Tông Dũng tương đối khuất, cách các binh lính Quâ6n khu 9 một đoạn, vì vậy trên đường cô không gặp bất cứ người quen nào cả.
Dịch Sùng Chiêu vẫn đợi cô ngoài xe.
Vừa thấy cô, Lý Tông Dũng đã thở phào cười lớn:
Cuối cùng cô cũng bình an trở về rồi.
Xem ra mấy ngày nay ngài sống không tốt lắm nhỉ?
Nhiếp Nhiên thấy tuy cười nhưng ông vẫn không che giấu được cảm giác mệt mỏi, biết ông vì mình, trong lòng càng thêm áy náy.
Lý Tông Dũng để bút xuống, chỉ cái ghế đối diện, bảo cô ngồi xuống:
Cô cảm thấy thằng nhóc kia có để cho tôi sống yên được không?
Anh ấy không tôn trọng bề trên, tôi sẽ trị anh ấy giúp ngài.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống.
Lý Tông Dũng sâu xa nhìn cô:
Cô tự giải quyết vấn đề của mình trước đi, tôi không sao.
Xong! Bị nhìn ra rồi.
Lý Tông Dũng không nói gì nữa, nhưng Dịch Sùng Chiêu vẫn đứng im không đi.
Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề.
Hai thầy trò tự dưng thế này làm Nhiếp Nhiên chột dạ, nói cho cùng vẫn là vì cô.
Vì thế, cô nhỏ giọng hỏi:
Tôi...
hay là tôi ra ngoài trước nhé?
Lý Tông Dũng liếc cô, cười mắng:
Còn có rất nhiều chuyện phải giao cho cô làm, cô ra ngoài làm gì?
Chuyện gì?
Nghe thấy có việc, vẻ mặt cô cũng nghiêm nghị hơn.
Cô quen thuộc hang ổ của Mạc Thừa nhất, tôi cần cô dẫn mười người đi đột phá vòng vây.
Mệnh lệnh này của Lý Tông Dũng rất hợp lý, dù sao cô cũng quen thuộc hang ổ của Mạc Thừa nhất, cô trả lời không nghĩ ngợi:
Được.
Nhưng cùng lúc này, một giọng nói khác vang lên:
Cháu không đồng ý!
Lý Tông Dũng ngước mắt lên, thản nhiên hỏi:
Tại sao cháu không đồng ý?
Chúng ta cũng đã rõ vị trí của Mạc Thừa rồi, cần gì phải mạo hiểm tìm người phá vòng vây?
Dịch Sùng Chiêu đi nhanh đến trước mặt Lý Tông Dũng, vẻ mặt nghiêm túc mang theo sự sốt ruột.
Nhưng Lý Tông Dũng vẫn nói với giọng cấp trên:
Sao chúng ta có thể rõ hơn cô ấy được? Cô ấy ở chỗ Mạc Thừa hơn nửa tháng, có thể nói là rõ nơi đó như lòng bàn tay, chú không phải cô ấy đi làm tiên phong, để mọi người đi mới là uổng phí mạng người.
Nhưng như thế quá nguy hiểm! Bọn chúng thấy cô ấy xuất hiện sẽ biết cô ấy là gián điệp, sao cô ấy có thể an toàn được?
Anh vừa nói xong đã thấy Lý Tông Dũng cười sâu xa.
Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng mím môi cười.
Lúc này Dịch Sùng Chiêu mới phát hiện mình bị lừa rồi.
Cháu đi chuẩn bị mười người.
Dịch Sùng Chiêu hít sâu một hơi, rời đi một cách cứng ngắc.
Nhiếp Nhiên cười liếc Lý Tông Dũng, lén giơ ngón tay cái lên với ông rồi vội vàng đi theo.
Lý Tông Dũng hừ lạnh:
Chú còn không trị được cháu à?
Nhiếp Nhiên ngăn Dịch Sùng Chiêu lại.
Rõ ràng lo lắng cho em còn giả vờ hung dữ.
Cô cong môi lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.