Chương 3194: Có lẽ sẽ chết ở đ y
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 771 chữ
- 2022-02-27 08:54:50
A Hiển bị cô đẩy ra mấy lần, đành nghĩ đến đại cuộc trước, thế là anh ta nhét súng của mình vào tay Nhiếp Nhiên:
Cô nhất đị8nh phải cẩn thận, người Quân khu 9 chắc chắn sẽ đến ngay thôi, trực thăng bên chỗ chúng tôi cũng sắp đến rồi, tôi tin sẽ nh3anh chóng thay đổi tình thế.
Được, tôi sẽ chú ý!
Nói xong, Nhiếp Nhiên giục A Hiển mau rời đi.
Cô nhìn về bầu trời phía xa, trời sắp sáng thật rồi.
Nếu còn kéo dài, cô sẽ hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Huống hồ lâu thế rồi, bọn chúng cũng phát hiện mình đã lạc đường rồi chứ.
Qua khoảng mười phút nữa, quả nhiên trong đám người kia có kẻ kịp thời kéo gã béo đang lao về phía trước lại.
Trời sáng dần.
Nhiếp Nhiên dẫn 5đám người kia tiến sâu vào trong rừng.
Gã béo đang tràn ngập lửa giận, lập tức truyền tin cho Mạc Thừa, nói với hắn Nhiếp Nhiên là gián điệp, cô là kẻ lừa gạt, cô lừa tất cả mọi người! Càng truyền tin, hắn càng nổi giận.
Hắn cảm thấy mình đã giận đến sắp nổ tung, trong đấu trừ giết Nhiếp Nhiên ra thì không có bất cứ suy nghĩ gì hết, vì thể dốc sức đuổi theo Nhiếp Nhiên, hơn nữa không do dự bắn về phía cô.
Anh béo, chúng ta không thể đuổi theo nữa!
Vì nhiều lần để Nhiếp Nhiên chạy thoát nên gã béo giận đến đỏ cả mắt, bây giờ bị người kéo lại, còn nói thế làm hắn nổi điên.
Câm mồm! Con chó đó chơi tao, hôm nay tao phải giết nó!
Gã kia sợ hãi nhưng vẫn trả lời:
Nhưng anh béo, chúng ta đã không tìm được đường về nữa rồi!
Mày nói cái gì?!
Gã béo giật mình, hoàn hồn lại.
Thật là một cơn ác mộng.
Nhiếp Nhiên hứng mưa lớn, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Cô biết mình không thể dừng lại, nếu không sẽ là vĩnh viễn dừng lại.
Chỉ một lát bọn họ đã đi sâu vào trong, Nhiếp Nhiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, biết đã ổn rồi.
Nhiếp Nhiên không phản kích nữa, đi vào bụi cây dày đặc nhất.
Cô dùng sức lực cuối cùng muốn vạch ra cho mình một con đường sống.
Vết thương trên chân cô càng lúc càng nghiêm trọng hơn, mà vết thương trên cánh tay vừa rồi bị A Hiển kéo cũng rách ra, bây giờ máu đang thấm ra ngoài.
Nhiếp Nhiên đột nhiên có cảm giác như trở lại kiếp trước.
Mưa to như trút nước cũng xóa hết dấu chân.
Với thân hình và tốc độ của cô, chỉ cần không để lại dấu vết, cắt đuôi những người đó chỉ là vấn đề thời gian.
Bên tại là tiếng cây cối sột soạt cùng với đủ tiếng súng.
Sắc trời sáng dần, những điều kiện vốn có lợi cho cô dần dần biến mất.
Tuy đám người này quen thuộc địa hình ở đây nhưng đến đây rồi sẽ không ra ngoài được.
Nhưng đồng thời, có thể cô cũng không ra được.
May mà trời vẫn mưa, cũng coi là một điều kiện tốt.
Tiếng mưa lớn che mất tiếng bước chân của cô.
Với năng lực của đám người Hiển và A Lực, cho dù không giải quyết hết cũng có thể đấu với Mạc Thừa đến lúc Quân khu 9 tiếp viện.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, dường như muốn nhấn chìm cả trời đất.
Khi ấy cô muốn chạy trốn, rồi bị phát hiện.
Giam giữ, roi vọt, những ký ức đáng sợ kia làm sao cũng không quên được.
Cho đến k9hi bóng lưng anh ta biến mất, Nhiếp Nhiên nghỉ mấy giây mới nắm chặt khẩu súng xông ra ngoài.
Cô nhất định phải phâ6n tán sự chú ý của tên béo cho đám người A Hiển tranh thủ thời gian rời đi.
Lúc này cô đã không quan tâm được gì nữa, có thể giải quyết bao nhiêu tên thì giải quyết bấy nhiêu.
Dùng một mình cô đổi những người này cũng coi là dùng tổn hại thấp nhất thu về cao nhất.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện rừng cây rậm rạp cùng với cây cối cao đến nỗi gần như muốn che kín bầu trời.
Bọn chúng...
đuổi vào tận rừng sâu rồi à? Gã béo ở đây nhiều năm, rất quen thuộc đường đi ở đây, nếu như có đường hắn không biết thì đều là chỗ bọn chúng biết nguy hiểm nên chưa bao giờ bước vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.