• 6,903

Chương 3229: Chào chị d u!


Hai người này chỉ muốn cô chết đi, sao có thể đồng ý ký tên cho cô! Cuối cùng họ đành tìm em trai của Nhiếp Nhiên.

Suy cho 8cùng thì quan hệ của hai người miễn cưỡng cũng coi là được.


Là nó ký tên cho em à?
Nhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi.
Mới đến bệnh viện đã thấy một người đàn ông đang đứng trong ánh hoàng hôn nghịch điện thoại, vừa nhìn thấy Dịch Sùng Chiêu bước xuống xe, anh ta đã mỉm cười đi tới:
Chào đại đội trưởng Dịch!
Dịch Sùng Chiêu cười đấm nhẹ lên vai anh ta:
Cái thằng này, sao lại đến đây?

Đến thăm chị dâu, anh không thể chỉ bắt em làm việc, không cho em gặp ai đúng không?
Anh ta cười híp mắt nhìn Nhiếp Nhiên sau lưng Dịch Sùng Chiêu:
Chào chị dâu!
Dịch Sùng Chiếu thấy cái dáng vẻ gian xảo của anh ta, dùng ánh mắt cảnh cáo rồi mới giới thiệu cho Nhiếp Nhiên:
Hàn Nghiêu, chiến hữu trước kia của anh.
Lần này là cậu ấy liên lạc vị chuyên gia này cho em đấy.


Chào anh.
Nhiếp Nhiên gật đầu chào Hàn Nghiêu.
Sở5 dĩ nói cho nó chỉ là vì thủ tục cần người nhà ký tên mà thôi.
Dịch Sùng Chiêu thấy hành động đó của cô, giơ tay kéo cô về bên cạnh mình, hỏi:
Em muốn gặp nó không? Nếu như em muốn, có lẽ đợi chúng ta qua đó là có thể gặp được.

Anh hẹn nó rồi à?

Dịch Sùng Chiêu nắm tay Nhiếp Nhiên, bóp nhẹ:
Chưa, vì bệnh viện và trường học của nó ở cùng một chỗ nên em muốn gặp cũng tiện.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, lại hỏi:
Anh đã nói với nó lúc nào chúng ta qua bên đó chưa?

Nó gọi điện thoại mấy lần nói muốn thăm em nhưng không biết địa chỉ.
Anh nói với nó mấy hôm nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện bên đó kiểm tra toàn diện cho em, nếu như em muốn, hai chị em có thể gặp nhau.
Hỏi mấy câu như vậy, Nhiếp Nhiên gần như đã nắm được mọi thông tin.
Dị3ch Sùng Chiều lắc đầu:
Không phải, tình hình lúc đó quá đặc biệt nên vẫn do Tiểu đoàn trưởng ký, nhưng sau đó chú ấy gọi điện tho9ại đến trường học của em trai em thông báo cho nó.

Vậy...
bây giờ nó đến rồi?
Nhiếp Nhiên vô thức nhìn ra cửa.
6
Không, Tiểu đoàn trưởng nói nó đến cũng không giúp được gì, hơn nữa nó còn phải đi học cho nên không đồng ý để nó đến.
Cô khẽ cong khóe miệng, nắm tay Dịch Sùng Chiêu:
Thể thì lúc đó chúng ta sẽ gặp được thôi, cho dù em không muốn gặp nó, nó cũng có bản lĩnh để xuất hiện ở trước mặt em.

Không đến nỗi thế chứ?
Nhiếp Nhiên cá cược với anh:
Không tin à? Chúng ta cứ đợi xem.

Dịch Sùng Chiêu kinh ngạc.
Không phải anh không tin, mà là tò mò Nhiếp Dập sẽ gặp được Nhiếp Nhiên bằng cách nào trong khi chỉ biết địa chỉ mà không biết thời gian.
Sáng hôm sau, Dịch Sùng Chiêu làm thủ tục xuất viện cho Nhiếp Nhiên.
Hai người bọn họ không trở về Quân khu 9 mà buổi trưa lên máy bay tới bệnh viện Dịch Sùng Chiêu đã hẹn.
Bởi vì Nhiếp Nhiên cần phải kiểm tra toàn diện nên phải ở bệnh viện mấy ngày, cho nên bọn họ cũng không đặt khách sạn mà định nhập viện luôn.
Hàn Nghiêu bị Dịch Sùng Chiều ngăn mấy bước nên đành nghiêng đầu cười nói với cô:
Chị dâu, em đã sớm nghe đại danh của chị rồi, chỉ tiếc người nào đó bảo vệ chị quá chặt nên tới hôm nay hai chúng ta mới gặp được nhau.
Nói xong anh ta còn trừng nhìn Dịch Sùng Chiều một cái.

Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, nhìn người bên cạnh, hỏi:
Sớm...

sớm là từ lúc nào?

Chính là Trần Mậu...
Hàn Nghiêu còn chưa nói xong đã bị Dịch Sùng Chiêu kéo cổ áo, cắt ngang:
Nói linh tinh cái gì thế, mau dẫn tôi đi làm thủ tục nhập viện đi.

Chị dâu...

chị...

Này, em còn chưa nói hết mà, anh kéo em nhanh như vậy làm gì!
Hàn Nghiêu bị kéo cổ áo, lảo đảo đi theo Dịch Sùng Chiêu vào trong bệnh viện, miệng vẫn không ngừng lải nhải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.