• 6,903

Chương 3235: Đừng trêu anh!


Cô thả lỏng, trả lời:
Vâng, em biết rồi.
Hiếm khi Tống Nhất Thành thấy cô ngoan ngoãn thế này, anh ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng sau8 lưng Nhiếp Nhiên.

Từ hôm qua gặp Nhiếp Nhiên đã thấy người đàn ông này, chỉ là vì quá vội vàng nên anh ta cũng không để ý lắm, chỉ tưởn3g là một binh lính đến cùng Nhiếp Nhiên thôi.
Trong quá trình kiểm tra sau đó, Tống Nhất Thành phát hiện Nhiếp Nhiên thật sự rất tín nhiệm người đàn ông này, tuy em trai cô luôn 5quấy rối, nhưng vẫn nhìn ra sự ăn ý giữa bọn họ.
Điều này khiến trong đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Nhiếp Nhiên đang nhàm chán chống cằm ngây người nhìn ra cửa sổ thì thấy Dịch Sùng Chiều đi vào, cô hỏi:
Nó đâu?

Đi về nghỉ ngơi rồi.
Dịch Sùng Chiêu trả lời một câu đơn giản rồi đi đến chỉnh lại chăn cho cô, nói:
Em cũng nghỉ ngơi đi, buổi chiều vẫn phải kiểm tra nữa.
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, nằm xuống.
Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm: Hay ghen! Nhất là bây giờ đang là thời khắc mấu chốt để đi đến nhà Dương Thụ, ngoại trừ dè dặt ra, đúng là cô không còn cách nào khác.

Anh đừng giận mà.
Nghe giọng Nhiếp Nhiên hơi tủi thân, anh không biết làm sao:
Anh không giận, ngủ đi.
Rốt cuộc ở trong lòng cô, anh thích giận, thích ghen nhiều thế nào chứ?
Em còn nghịch là anh sẽ mặc kệ vết thương trên người em đấy.
Câu nói ám chỉ như vậy khiển Nhiếp Nhiên sững sờ, sau đó mới bừng tỉnh.
Bây giờ nhìn kỹ mới thấy rõ ràng không phải thốt Tính Nhiếp Nhiên thể nào anh ta cũng hiểu9 ít nhiều, khiến cô ngoan ngoãn trả lời như vậy vốn đã không dễ dàng, huống hồ còn được xoa má cô? Quan hệ này...
chỉ sợ là không đơn gi6ản.
Dịch Sùng Chiêu đắp chăn cho cô xong, đang định đi qua sofa chợp mắt một lúc, nhưng mới xoay người đã cảm thấy cô kéo nhẹ tay áo mình.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên hỏi:
Hay là cùng ngủ đi?
Câu này khiến bầu không khí trở nên rất mập mờ.
Nhưng vì bây giờ Nhiếp Nhiên đang bận kiểm tra nên anh ta chỉ có thể chờ cổ kiểm tra xong mới hỏi được.
Cả buổi sáng trôi qua trong đủ loại kiểm tra.
Từ sau khi nhà họ Nhiếp gặp chuyện, Nhiếp Dập chưa được ăn một bữa cơm gia đình nào tử tế, trường học của nó theo kiểu nửa khép kín, gần như ngày nào cũng ăn trong phòng ăn của trường, lúc này thấy đồ ăn ngon thơm phức, nó vội chuyến cái ghế qua ngồi cạnh, vùi đầu ăn.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy cả nhưng không nói gì.
Thật ra Dịch Sùng Chiêu biết Nhiếp Nhiên không có ý đó, nhưng mà...
lúc anh thấy cô bày ra bộ dạng đáng yêu nói với mình như vậy, lửa nóng vẫn bốc lên.
Anh khàn giọng nói:
Em muốn ngủ cùng anh à?

Không được sao?
Nhiếp Nhiên không nhìn ra sự khác thường của anh, hỏi ngược lại.
Dịch Sùng Chiếu hít sâu một hơi, dùng lý trí đè nén ngọn lửa kia xuống, đặt tay cô vào chăn, nói:
Ngủ đi, đừng nghịch.

Anh giận à?
Thực ra Nhiếp Nhiên đâu có nghịch gì đâu, rõ ràng là cô muốn anh đừng vì Tổng Nhất Thành mà giận mình thôi.
Sau khi nhà họ Nhiếp bị niêm phong, hai chị em bọn họ có thể coi là không có nhà để về.
Nhưng cho dù là kiếp trước hay kiếp này, có nhà họ Nhiếp hay không cô cũng vẫn là người không có nhà để về, cho nên không cảm thấy gì.
Bởi vì kiểm tra xong phải đợi ba tiếng mới có kết quả nên Nhiếp Nhiên được Dịch Sùng Chiêu và Nhiếp Dập đưa về phòng bệnh trước.
Lát nữa Tống Nhất Thành sẽ mang báo cáo qua.
Nhưng nó vừa mới nói một câu:
Chị..
đã bị Dịch Sùng Chiêu xách cổ áo kéo ra ngoài.
Nhiếp Dập nhe nanh múa vuốt vùng vẫy, hô lên:
Chị, cứu em! Anh ta muốn đánh em!
Thật là...
Nhiếp Dập thì khác, từ nhỏ nó đã được cưng chiều, Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trần vô cùng thương yêu nó, lần này nhà họ Nhiếp gặp chuyện, ba mẹ đều vào tù, đừng nói nhà, ngay cả ăn bữa cơm nóng hổi cũng không có mà ăn.
Sai lầm của nhà họ Nhiếp dù sao cũng không phải do nó gây ra, nhưng cuối cùng đứa bé này phải chịu đựng tất cả.
không có tiền đổ! Nhiếp Nhiên mặc kệ, bởi vì cô biết Dịch Sùng Chiêu sẽ không đánh nó nên coi như không nghe thấy mà ngồi trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Dịch Sùng Chiêu ném lại một câu:
Em nghỉ ngơi đi
rồi xách người ra khỏi phòng bệnh.
Ba người ngồi yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn no, Nhiếp Dập lại bắt đầu hoạt bát.
Ba người vừa về phòng bệnh, trợ lý của Hàn Nghiêu đã mang bữa trưa đến.
Hóa ra Dịch Sùng Chiêu cảm thấy mua đồ ăn bên ngoài không có dinh dưỡng nên bảo giúp việc nhà Hàn Nghiêu nấu gửi qua.
Cái tên này, còn tưởng là anh hậm hực cả buổi sáng là vì giận có, hóa ra...

Nhiếp Nhiên trừng anh một cái rồi đưa lưng về phía anh ngủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.