Chương 3239: Xuất viện trở về đơn vị
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 520 chữ
- 2022-02-27 09:00:03
Nhưng lần sau rốt cuộc là lúc nào, thật ra cô cũng không biết.
Dù sao Quân khu 9 cũng không dễ ra vào, hơn nữa...
cô xin nghỉ ra ngoài mời anh ta ăn cơm? Nếu để cho Dịch Sùng Chiêu biết chuyện này, chắc sẽ náo loạn mất.
Mới đến cổng bệnh viện đã nghe thấy có người gọi lớn:
Chị dâu.
Dịch Sùng Chiêu đen mặt lại, ghét bỏ nói:
Sao cậu lại đến đây?
Anh nói nghe tổn thương tình anh em thế.
Cả đường Hàn Nghiêu ngồi ở ghế phụ huyên thuyên với Nhiếp Nhiên rất nhiều.
Không biết vì thân phận bối cảnh khác nhau hay anh ta trời sinh đã như vậy mà ăn nói rất ngọt, ngay cả người tính tình lạnh nhạt như Nhiếp Nhiên cũng phải mím môi cười.
Tống 3Nhất Thành cũng rõ nhưng vẫn đồng ý:
Được rồi, vậy tôi đợi lần sau chúng ta gặp nhau.
Nhưng nói trước nhé, tôi khôn9g muốn gặp cô trong tình trạng bị thương đầu.
Được, tôi nhất định khỏe mạnh xuất hiện trước mặt anh.
Nhiếp Nhiên ngồi nói6 chuyện với anh ta mấy câu, chỉ một lúc đã thấy Dịch Sùng Chiêu làm xong thủ tục xuất viện vào phòng.
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Không, em đang nghĩ lúc nào chúng ta về Quân khu 9 thôi.
Chắc là buổi tối.
Vậy ngày mai đến nhà Dương Thụ à?
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu hỏi.
Dịch Sùng Chiêu vén tóc cô, nói:
Không cần vội thế, ở Quân khu 9 nghỉ ngơi một ngày rồi đi cũng không muộn.
Đừng, đi sớm đi, vì em mà đã chậm trễ một thời gian rồi, không thể kéo dài nữa.
Thấy Dịch Sùng Chiều cau mày giống như muốn nói gì đó, Nhiếp Nhiên bồi thêm một câu:
Hơn nữa bà nội Dương Thụ nhất định đang ngày đêm đợi anh ta về nhà.
...
Em đến tiễn hai người cũng không được à?
Hàn Nghiêu khoác vai Dịch Sùng Chiêu, làm ra vẻ đau lòng.
Vẻ mặt Dịch Sùng Chiều dịu đi:
Công việc của cậu bận rộn, đừng tiễn nữa.
Vậy sao được, anh có thể không tiễn, chị dâu thì em phải tiến.
Nói xong anh ta cười chạy tới trước mặt Nhiếp Nhiên, cái dáng vẻ ân cần kia khiến Dịch Sùng Chiêu sầm mặt lại, kéo lấy anh ta.
Hai người lại 5gặp nhau.
Nhiếp Nhiên tự dưng nhớ lại câu Nhiếp Dập nói ngày hai người này ra ngoài thì hơi lo lắng.
rất yên bình.
Nghĩ gì thế?
Dịch Sùng Chiều đi đến kéo tay cô.
Được, nghe em, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.
Dịch Sùng Chiều im lặng một lúc rồi nói với cô.
Hai người thu dọn nốt rồi xuống tầng.
Nhưng may mà cuối cùng hai người không ẩmĩ gì cả, chỉ gật đầu chào nhau, Tống Nhất Thành dặn dò anh mấy câu rồi rời đi.
Nhìn còn có vẻ...
Lúc đầu Dịch Sùng Chiều còn cảm thấy anh ta ồn ào, nhưng thấy tâm trạng Nhiếp Nhiên không tệ nên không nói gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.