• 7,086

Chương 3247: Trên đời hiếm có người đàn ông như vậy


Lúc rời đi, Nhiếp Nhiên tiễn Dịch Sùng Chiêu đến cổng thôn.

- Anh dặn dò Nhiếp Nhiên:
Em nhất định phải cẩn thận, anh không có ở đây em 8không được làm loạn.

Em biết rồi, anh đã nói rất nhiều lần rồi.
Sao anh lại dài dòng thể được nhỉ? Rõ ràng là một người đàn ông nhưng giống y3 như một bà già lải nhải cả đường.
Về đến nơi đã thấy bà Dương đang phơi nắng trong sân.
Một tuần nay có Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiêu bầu bạn khiến cảm xúc của bà cụ ổn định hơn không ít, cũng dần dần bước ra khỏi nỗi đau mất người thân.
Không biết là bởi vì hai kiếp không có người thân hay là bởi vì áy náy với Dương Thụ mà cô vô cùng kiên nhẫn với bà.
Đến nỗi còn sắp thân thiết hơn cả cháu ruột.
Cô đang nghĩ buổi tối nấu món gì cho bà cụ ăn nhưng lại khiến bà cụ hiểu lầm.
Thấy Nhiếp Nhiên không nói gì giống như buồn bã, bà cụ nói:
Thật ra bà không sao, cháu cứ về cùng nó là được.
Nhiếp Nhiên trêu:
Bà nội, thật ra là bà chê cháu nấu ăn không ngon, còn không thể chặt củi đun nước cho bà, cho nên mới muốn đuổi cháu đi đúng không?
Bà Dương cười mắng:
Con nhóc này! Bà nói thể lúc nào, bà chỉ mong các cháu không đi thôi.

Vậy sao bà còn bảo cháu đi?

Không phải là thấy Tiểu Dịch không nỡ xa cháu sao, sao bà cụ này có thể chia rẽ hai đứa được?
Nhiếp Nhiên cười híp mắt lại:
Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn mà, không sao.
Mấy ngày nay cô và bà Dương chung sống rất hòa hợp.
Nghe thấy tiếng, bà cụ mở mắt ra, thấy Nhiếp Nhiên đi một mình về thì hỏi:
Tiễn nó về rồi à?

Vâng, bà nội.
Nhiếp Nhiên đi vào trong sân, định tách nốt chỗ ngô còn sót lại của mùa đông để nghiền thành bột, làm bánh ngô cho bà cụ ăn.
Khoảng thời gian này, Nhiếp Nhiên học của bác gái hàng xóm mấy chiếu, vừa vặn có thể thử xem sao.

Còn không phải anh sợ em không để tâm sao.
Dịch Sùng Chiêu gí vào đầu cô:
Nếu em nói anh phiền, vậ9y em nhắc lại một lần những gì anh vừa nói xem.

Anh vừa bảo em đừng làm loạn ở đây.
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nhắc lại một lần rồi lẩm bẩm:
Th6ật ra thì ở chỗ này cho dù muốn làm loạn cũng không làm được.
Dịch Sùng Chiêu cau mày lại:
Em nói cái gì?
Nhiếp Nhiên thầm nói không ổn, sửa 5lại:
Được rồi, em biết rồi, em nhất định ngoan ngoãn, tuyệt đối không gây chuyện.
Dịch Sùng Chiêu giãn chân mày ra, anh cầm mấy sợi tóc cô lên, nói:
Đợi xong việc anh sẽ về đón em.

Được, em biết rồi.
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu nhớ anh thì nhớ gọi điện thoại cho anh.

Vâng.
Hai người đứng nói chuyện một lúc, Dịch Sùng Chiêu thấy ở đây gió lớn quá nên bảo cô về, mình thì lên xe rời đi.
Lúc chiếc xe việt dã dần dần biến mất trong tầm mắt, cô mới thật sự cảm nhận được Dịch Sùng Chiêu đã đi rồi.
Đứng thêm nửa phút nữa, cô mới trở về.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.