Chương 3260: Em có đi không?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 745 chữ
- 2022-02-27 09:02:50
Đúng là hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ cùng với đường sá xa xôi thật sự khiến cô hơi mệt mỏi.
Sau khi vào phò8ng, cô tắm, thay quần áo sạch rồi nằm lên giường ngủ một giấc.
Anh đang thể hiện thái độ cho cô xem à? Cô không nói nhiều nữa, nếu bàn về việc nhẫn nhịn, cô cũng chẳng kém anh.
Quả nhiên, hai người im lặng ăn cơm xong, trước khi đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng, Dịch Sùng Chiêu vẫn không nhịn được trước, ôm lấy eo cô ấn lên cửa.
Dịch Sùng Chiêu bày đồ ăn ra rồi gấp chăn lại.
Lúc Nhiếp Nhiên ra thấy trong phòng đã khôi phục lại như lúc đi vào.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, cảm thấy trong hơi thở toàn mùi của anh.
Sau nụ hôn này, Nhiếp Nhiên tự động đưa tay vòng lấy cổ anh.
Nhiếp Nhiên lau mái tóc ướt, ngồi nhìn anh bận rộn dọn dẹp lại đồ đạc cô vứt lung tung.
Cảnh này trông thật là...
Nhiếp Nhiên bị hôn đến đỏ cả môi ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi:
Tiểu đoàn trưởng tìm em làm gì?
Chắc là muốn hỏi em có đi trao đổi huấn luyện hai nước không.
Nhắc đến chuyện này, cảm xúc của Dịch Sùng Chiêu tệ đi hẳn, anh buông tay, ngồi xuống bên cạnh lấy đồ ăn cho cô.
Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Chăn gấp vuông vức như miếng đậu phụ, giày để gọn gàng dưới giường.
Nhìn rất sạch sẽ ngăn nắp.
hình như mình vẫn đánh thức cô thật.
Không, đúng lúc em tỉnh dậy thôi.
Nhiếp Nhiên ngồi dậy.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, trượt tay xuống eo anh, giữ chặt:
Trêu em vui lắm à?
Không phải trêu em, lát nữa Tiểu đoàn trưởng muốn tìm em.
Dịch Sùng Chiêu thở dài, cúi đầu lại quyến luyến hôn một cái.
Nếu Lý Tông Dũng không nói với anh bảo buổi tối Nhiếp Nhiên tới phòng làm việc của ông, sao anh có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ? Vốn dĩ vừa rồi chỉ muốn dọa cô, không ngờ lại dẫn lửa đốt mình thật.
Vậy em là gì?
Nhiếp Nhiên cười xấu xa:
Anh nói xem?
.
Trong nụ cười kia mang theo mấy phần khiêu khích.
Nhiếp Nhiên ngước đầu lên, ánh mắt hoang mang và nghi ngờ.
Dịch Sùng Chiêu hài lòng vuốt cằm cô, nói:
Ăn cơm thôi.
Nói xong anh buông cô ra thật.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Nhưng đúng lúc này, Dịch Sùng Chiêu lại buông cô ra, dùng tay lại.
Dịch Sùng Chiêu để đồ xuống giường, bước đến chỗ cô:
Xem ra anh phải chứng minh một chút rồi nhỉ? Dù sao em cũng đã ngủ một ngày, chắc bây giờ rất có tinh thần.
Nhiếp Nhiên thấy anh bước đến, ngón tay thon dài cởi từng cái cúc áo ra, theo bản năng lùi về phía sau:
Đừng, không phải anh chưa ngủ một ngày rồi à, đừng để vất vả quá.
Không sao, huấn luyện mấy ngày mấy đêm không ngủ là rất bình thường, anh chịu được.
Nói xong, anh đã đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, cúi đầu nắm lấy cằm cô, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng.
Động tác của anh dịu dàng nhưng lại mang theo sự mạnh mẽ, cạy răng cô ra.
Lúc tỉnh dậy bầu trời ngoài cửa sổ đã tối rồi.
<3br>Đúng lúc này cửa cũng được đẩy khẽ ra.
Trong phòng tối om, Dịch Sùng Chiêu vừa mở cửa đã bắt gặp đôi mắt sáng ng9ời trên giường, anh sửng sốt, cau mày lại:
Anh đánh thức em à?
Biết tính cảnh giác của Nhiếp Nhiên vô cùng cao nên cả ngà6y hôm nay anh không hề vào phòng kẻo quấy rầy cô ngủ, nhưng sau đó thấy muộn rồi, vì thế anh mới mang đồ ăn định rón rén đi5 vào, có điều...
Dịch Sùng Chiêu nghe vậy mới yên tâm đi vào:
Dậy ăn cơm đi, anh mang cho em này, em ngủ một ngày cũng đói rồi.
Được, đợi em một lát.
Đúng là Nhiếp Nhiên hơi đói thật, vì vậy cô kéo chăn, đi dép vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Trông anh như một cô vợ nhỏ ấy.
Nhiếp Nhiên nhìn anh nói.
Dịch Sùng Chiêu hơi khựng lại, ngẩng đầu lên hỏi:
...
Anh cúi đầu, cau mày:
Vậy em có đi không?
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.