Chương 154: Tạm biệt
-
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
- Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
- 1562 chữ
- 2020-05-09 04:09:41
Số từ: 1557
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Thời khắc mọi người lưu luyến mãi: phải rời khỏi trường học cuối cùng đã tới.
Nhìn xung quanh ngôi trường đã gắn bó năm năm, cảm xúc quyến luyến trào dâng trong lòng Chu Tiểu Vân. Năm năm học tiểu học vui vẻ đã kết thúc. Nửa tháng sau, cô sẽ bước vào một hành trình mới, bước vào ngôi trường mới, bắt đầu cuộc sống mới có giáo viên mới, bạn học mới.
Chu Tiểu Vân không cam lòng rời đi, đến tạm biệt riêng với Phương Văn Siêu.
Căn phòng ký túc của Phương Văn Siêu vẫn quen thuộc thân thiết như vậy. Trong năm năm không biết mình đã đến đây bao nhiêu lần. Chính ở đây, thầy tự tay dạy mình học cách thổi kèn harmonica, chơi đàn acordion. Chính ở chỗ này, vô số lần cô cầm chữ bút lông xin thầy chỉnh sửa. Ở đây, đã có biết bao hồi ức vui vẻ!
Phương Văn Siêu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, thấy Chu Tiểu Vân đứng ở cửa, cười bảo cô vào.
Chu Tiểu Vân bước vào trong, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Thầy Phương…
Ở thời khắc chia tay này, làm sao em biểu đạt được hết sự cảm kích của em với thầy? Làm sao nói hết em kính trọng thầy đến mức nào? Làm sao nói hết em yêu quý thầy ra sao? Làm sao nói với thầy rằng em không nỡ phải rời xa thầy bao nhiêu?
Nước mắt dần dần dâng lên, ngập tràn trong mắt, Chu Tiểu Vân nghẹn ngào nói không nên lời.
Lần thứ hai Phương Văn Siêu thấy Chu Tiểu Vân khóc, phản ứng y như lần đầu tiên chân tay luống cuống, lấy khăn tay trên người đưa cho cô:
Chu Tiểu Vân, đừng khóc, em lau nước mắt đi. Em thi đỗ trường trọng điểm, thầy vì em mà được kiêu ngạo, tự hào, sao em lại khóc chứ?
Ai ngờ vừa nói xong, Chu Tiểu Vân vốn chỉ ngân ngấn nước mắt, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.
Trong lòng Phương Văn Siêu cũng bắt đầu chua xót.
Làm sao anh bỏ được học trò đáng yêu như thế chứ. Nhất là Chu Tiểu Vân, anh dạy cô bé năm năm, tỉ mỉ dạy cô bé viết chữ đọc sách làm văn, từng chút từng chút một nhìn cô bé lớn lên ngày càng ưu tú. Cô bé hiểu chuyện, tài giỏi, ngoan ngoãn nghe lời, chăm sóc anh chu đáo anh đều nhìn trong mắt. Trong tim, trong mắt anh đã sớm khác biệt với học sinh bình thường.
Có lẽ giống như tình cảm giữa cha và con gái vậy.
Bây giờ, cô bé thanh tú đáng yêu này sắp sửa giương cánh bay lượn, thiên nga sau giấc ngủ say cất cánh bay cao trên bầu trời. Sao trong lòng anh không có rất nhiều luyến tiếc chứ?
Giống như gốc đại thụ đứng im một chỗ chỉ có thể lưu luyến không rời nhìn bọn trẻ rời đi, còn mình chỉ đứng yên. Cảm xúc này, thật sự quá chua xót đau khổ.
Vừa kiêu ngạo, đắc ý, vừa cảm khái, buồn bã, vừa không nỡ! Nói chung, tâm trạng phức tạp, tư vị gì cũng có!
Phương Văn Siêu bị nước mắt của Chu Tiểu Vân dẫn dắt cảm xúc, cũng bắt đầu buồn bã.
Chu Tiểu Vân thoải mái khóc một trận, cuối cùng cố kìm nén, ngừng khóc.
Thầy Phương, em đến đây để cám ơn thầy. Bao năm qua, thầy luôn tốt với em, nếu không có thầy tỉ mỉ dạy dỗ đâu có em của ngày hôm nay. Em có thể thi đậu vào Anh Minh, có hơn nửa là do công lao của thầy! Thầy bảo em làm sao mới có thể biểu đạt hết lòng biết ơn của em đây? Em học thầy môn ngữ văn năm năm, nhưng em thực sự không tìm ra từ nào thích hợp để cảm ơn thầy! Tóm lại, em muốn nói với thầy, kiếp này em mãi mãi sẽ không bao giờ quên thầy!
Lời nói chân thật xuất phát từ nội tâm của Chu Tiểu Vân đã làm Phương Văn Siêu rung động, anh đột nhiên cảm thấy mình xúc động đến mức muốn khóc.
Một giáo viên được người học trò biết ơn như vậy là chuyện may mắn nhường nào.
Phương Văn Siêu nở nụ cười hòa nhã quen thuộc nói:
Chu Tiểu Vân, thầy cảm thấy kiêu ngạo, tự hào khi có học sinh như em. Hi vọng sau này em ở trường Anh Minh học tập tiếp tục nâng lên một tầng cao mới, để thầy tiếp tục cảm thấy tự hào vì em. Đi đến đâu cũng có thể tự hào nói: nhìn đi, cô bé xuất sắc kia là học sinh cũ của tôi!
Chu Tiểu Vân dùng sức gật gật đầu. Rồi thời điểm lưu luyến không rời chia tay đã đến, khi nhìn bóng dáng Phương Văn Siêu đi xe máy từ từ đi xa, trước mắt cô dần mơ hồ, nước mắt từ từ lướt qua hai gò má.
Hẹn gặp lại, thầy Phương! Em sẽ mãi mãi nhớ thầy!
Khi Chu Tiểu Vân hai mắt đỏ ửng đến cổng trường, bất ngờ khi nhìn thấy Ngô Mai và Vương Tinh Tinh đang đợi cô.
Ngô Mai oán trách nói:
Đại Nha, tớ và Tinh Tinh đã chờ hơn nửa tiếng đồng hồ. Sao cậu đi lâu thế?
Chu Tiểu Vân hàm hồ giải thích mình đến chào thầy Phương một tiếng.
Ngô Mai lập tức im lặng. Có ai không biết Chu Tiểu Vân là học trò cưng của Phương Văn Siêu chứ! Tình cảm sâu đậm hơn giáo viên bình thường, Chu Tiểu Vân thi đỗ trường trung học trọng điểm, đi cảm ơn thầy một tiếng là đương nhiên.
Vương Tinh Tinh thở dài:
Aizz, vốn dĩ tớ tưởng có thể tiếp tục học chung một trường với Chu Tiểu Vân! Vì thế liều một trận, cố gắng học tập, hy vọng có thể thi đậu Sao Mai. Sớm biết cậu thi vào trường trung học Anh Minh, chẳng bằng tớ đến trường Hưng Vượng học, ít nhất có thể cùng cùng một chỗ với Ngô Mai.
Ngô Mai tiếp lời:
Đúng vậy, tớ học ở Hưng Vượng, Vương Tinh Tinh đến Sao Mai, Đại Nha vào Anh Minh. Ba chúng ta ba người bạn thân đều học ở các trường khác nhau, tớ thật không nỡ rời khỏi các cậu.
Một lời này khiến đôi mắt Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Vân đều đỏ lên.
Vương Tinh Tinh an ủi Ngô Mai nói:
Không sao mà, cho dù không học chung một trường chúng ta vẫn như cũ là bạn tốt. Điều này vĩnh viễn không thay đổi!
Vĩnh viễn là rất lâu? Một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi dùng từ vĩnh viễn sợ rằng không thể thuyết phục chính mình, chỉ để trong lòng dễ chịu hơn một tí thôi.
Ngô Mai tự trách mình:
Đều tại tớ không tốt, trong ba người thành tích của tớ kém nhất. Đại Nha không cần phải nói, vẫn ưu tú như vậy, hiện tại thi đỗ trường trung học Anh Minh. Vương Tinh Tinh cũng không kém, thi đỗ Sao Mai. Duy chỉ có tớ là vô dụng nhất, kém mười điểm nữa mới vào được Sao Mai. Giá mà điểm của tớ cao thêm một tí thì tốt, tối thiểu có thể vào Sao Mai học chung với Vương Tinh Tinh! Tớ thật vô dụng!
Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc Ngô Mai không kìm nén được bật khóc. Bạn thân luôn như hình với bóng học ở các trường khác nhau, sau này cơ hội chơi cùng một chỗ giảm đi rất nhiều. Mọi người đều có bạn học mới, bạn thân mới, nghĩ đến đây, sao có thể không thương cảm?
Vương Tinh Tinh an ủi Ngô Mai mấy câu, lại bị nước mắt của cô bạn tác động, cũng khóc. Chu Tiểu Vân bị nước mắt hai cô bạn thân làm trong lòng chua xót, nghĩ tới Phương Văn Siêu, không nhịn được cũng oà khóc.
Ba người bạn thân ôm nhau, khóc mãi.
Cảm giác chia tay thực sự là khó chịu.
Xa xa Trịnh Hạo Nhiên bị một màn này tác động. Cậu muốn đến nói với Chu Tiểu Vân mấy câu giờ thức thời không quấy rầy nữa. Để mấy bạn ấy thoải mái khóc một hồi đi! Đây không phải là minh chứng tốt nhất của một tình bạn đẹp sao?
Con người ai cũng phải trải qua một quá trình như vậy. Trong cuộc đời không thể thiếu phải đối mặt với sự chia lìa. Là bạn thân cũng không thể cùng với bạn trải qua xuân hạ thu đông mãi.
Bây giờ, cuối cùng đã tới lúc chia tay.
Khóc đi, các cô gái! Thoải mái rơi nước mắt của mình đi!
Sau này lớn lên, mới biết nước mắt lúc ấy của các bạn quý giá cỡ nào. Các bạn sẽ biết tình bạn lúc ấy là vô giá!
Tạm biệt, cấp tiểu học!