• 1,470

Chương 164: Khắp nơi là người quen


Số từ: 1556
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Buổi sáng ngày chính thức tựu trường, bốn anh em chia thành hai tốp đến trường.
Tiểu Bảo gánh vác trách nhiệm nặng nề dẫn Nhị nha đi học, tan học, tay cậu nắm tay em gái đi học.
Hai người Đại Bảo và Chu Tiểu Vân phải đạp xe hơn nửa tiếng. Hơn sáu giờ đã bắt đầu từ nhà lên đường. Đồng hành còn Vương Tinh Tinh sớm tinh mơ đã tới chờ bọn họ cùng đi học.
Vương Tinh Tinh đang ríu ra ríu rít nói về chuyện hôm qua đến báo danh. Bất luận chuyện của mình thế nào, dù sao Vương Tinh Tinh luôn có cách nói thành chuyện rất thú vị.
Đến trường trung học Khải Minh thì Vương Tinh Tinh và Đại Bảo hai người vào trường trước. Chu Tiểu Vân phải đạp thêm một đoạn ngắn nữa mới đến trường mình. Trường học có một bãi để xe lớn để học sinh gửi xe đạp. Khi Chu Tiểu Vân đến chỗ đậu xe, cô phát hiện ra ở đây đã có khá nhiều chiếc xe rồi.
Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, rốt cuộc là trường trung học trọng điểm có khác. Xem ra mọi người đi học rất sớm, hoàn toàn khác hẳn với cấp một luôn thảnh thơi.
Bước vào lớp nhìn, bạn học đã tới hơn nửa. Chỉ là, có vẻ phần lớn bạn học không thân quen với nhau lắm, chỉ có mấy người nói chuyện, những người khác đều xem sách giáo khoa mới nhận.
Chu Tiểu Vân cảm nhận được không khí, học tập không giống nhau, vừa cảm khái vừa lấy sách giáo khoa ra xem.
Người cô quen trước mắt chỉ có hai người Hứa Mỹ Lệ và Tần Tuyết. Hứa Mỹ Lệ còn chưa đến, Tần Tuyết ngược lại tới rồi. Nhưng đối mặt với Tần Tuyết không thân thiện lắm, Chu Tiểu Vân cũng không muốn dùng mặt nóng áp lên cái mông lạnh của người ta. Bạn không muốn để ý đến tôi, tôi đâu nhất định phải để ý đến bạn chứ!
Hứa Mỹ Lệ vào lớp rồi thoải mái đi tới ngồi xuống cạnh Chu Tiểu Vân.
Có lẽ vì nguyên nhân trong lớp toàn gương mặt xa lạ, bây giờ nhìn Hứa Mỹ Lệ tựa hồ cũng không còn đáng ghét như trước nữa.
Hứa Mỹ Lệ không phải là loại người hư vinh, lúc nào cũng thích so sánh hơn thua, chỉ là thích khoe khoang một chút, nông cạn một chút thôi, những thứ khác đều tàm tạm. Cùng là cô bé mười mấy tuổi cùng thôn cùng lớn lên, nói chung có quen biết nên có thể nói hơn mấy câu, Chu Tiểu Vân nghĩ mình không soi mói đến vậy.
Hứa Mỹ Lệ cao hứng nói:
Chu Tiểu Vân, sáng nay cậu đi gì đến?

Chu Tiểu Vân cảm thấy kỳ quái khi nghe câu hỏi này:
Đương nhiên tớ đạp xe đạp tới, với anh trai tớ, còn có cả Vương Tinh Tinh đi cùng. Cậu thì sao?

Hứa Mỹ Lệ cười khúc khích nói:
Bố tớ lái xe gắn máy đưa đi. Buổi trưa tớ sẽ đến nhà dượng Hai ăn cơm, buổi chiều tan bố sẽ đến đón tớ.

Oa! Có xe đưa đón nha, xem ra bố Hứa Mỹ Lệ cũng rất thương bạn ấy.
Trẻ con dù thế nào cũng đều là bảo bối trong mắt cha mẹ mình. Hứa Mỹ Lệ nháo muốn vào trường trung học Anh Minh, Hứa Đại Sơn hơi buồn, chưa nói tiếng nào đã đến tìm anh em đồng hao giúp một tay, hiện tại lại ngày ngày đưa đi đón về, đúng là người cha tốt.
Chu Tiểu Vân từ đáy lòng than thở:
Hứa Mỹ Lệ, ba cậu đối với cậu không chê được điểm nào.

Hứa Mỹ Lệ ngẩng cao đầu, rất kiêu ngạo:
Tất nhiên rồi, ở nhà ba là người hiểu tớ nhất. Tớ muốn thứ gì ba lập tức mua cho tớ. Dù muốn đến cửa hàng mậu dịch trong thị trấn mua quần áo tốt, cũng là ba dắt tớ đi!

Xem ra cha mẹ yêu con tuy cách thức khác nhau, nhưng tấm lòng đều giống nhau!
Chu Tiểu Vân và Hứa Mỹ Lệ tùy ý hàn huyên đôi ba câu, rồi cúi đầu đọc sách giáo khoa.
Hứa Mỹ Lệ thấy mọi người xung quanh đều tự học, nghĩ thầm mình không thể lạc hậu được, cũng mở sách ra đọc.
Khi thầy chủ nhiệm bước vào lớp, nhìn thấy cả lớp phần lớn đang đọc sách, hài lòng gật gật đầu, thuận tiện dạy dỗ mấy nam sinh luôn ngồi nói chuyện mấy câu.
Xem ra mấy bạn nam đó đều đến từ một trường, chưa biết chừng còn ở cùng một lớp, dù sao có vẻ rất quen thuộc. Từ khi vào lớp đã thấy nói không ngừng, hiện tại bị thầy Nghê nghiêm mặt dạy dỗ mấy câu sau cũng thành thật trở về vị trí.
Kế tiếp chính là sắp xếp chỗ ngồi, quét dọn vệ sinh linh tinh.
Phương pháp sắp xếp giống như thời tiểu học, đều là thấp ngồi trên, cao ngồi dưới. Có một điểm khác là, nam sinh nữ sinh tất cả ngồi cùng một dãy. Sau đó một nam một nữ ngồi cạnh nhau.
Học sinh ngồi dưới bắt đầu bàn tán xôn xao về cách thức thầy Nghê sắp xếp vị trí.
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy kỳ lạ. Ở cấp một, nữ sinh và nữ sinh ngồi cạnh nhau, nam sinh và nam sinh ngồi cạnh nhau. Không ngờ lên lớp sáu, ý nghĩ của giáo viên đã không giống, không ngờ để nam nữ ngồi cùng bàn.
Có lẽ nghĩ rằng như vậy có thể để đi học chăm chú nghe giảng hơn, tan học mâu thuẫn có thể ít hơn.
Ngẫm lại cũng đúng, nữ sinh nếu được ngồi cạnh bạn thân mà không nói lời nào quả thực là chuyện không thể. Còn nam sinh ngồi cạnh nhau thì càng kinh khủng hơn, nói chuyện, làm điều mờ ám, thậm chí còn có thể cãi lộn, đánh nhau.
Không thể không nói, thầy Nghê rất biết cách quản học sinh. Cho nên, dù không tình nguyện, học sinh đều thành thật nghe thầy Nghê chỉ chỗ, từng người một vào vị trí, hơn mười phút sau tất cả đã ngồi vào chỗ.
Thầy Nghê quét mắt nhìn xuống lớp học một vòng, bắt đầu lên tiếng:
Các em, bắt đầu từ hôm nay các em là học sinh lớp sáu. Nếu vào trường Anh Minh, hi vọng các em đã ý thức được tầm quan trọng của việc học. Năm nhất ở cấp hai hoàn toàn khác với tiểu học, các em phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi, vứt bỏ tất cả thói quen xấu, bắt đầu từ hôm nay nghiêm túc học hành có nghe thấy không?

Bên dưới có tiếng trả lời thưa thớt khiến thầy Nghê không hài lòng, lại cất cao giọng hỏi một lần:
Có nghe thấy không?

Cả lớp đồng thanh trả lời rất to:
Nghe rõ ạ!

Ừm, thế còn đọc.
Thầy Nghê cuối cùng hài lòng, tiếp tục phát huy sở trường.
Chu Tiểu Vân vô cùng xấu hổ với hành vi có mắt không tròng của mình hôm qua. Vốn tưởng rằng đây là một thầy giáo bình thường hơi lạnh lùng, kết quả vừa nhìn vừa nghe mới biết đây là một thầy nói liên tục từ đầu đến cuối.
Cứ nói qua nói lại thế này bao giờ mới xong đây! Mấy lời đều là chăm học một chút, để tương lai có thêm hy vọng, trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Aizz! Xem ra cuộc sống của học sinh cấp hai năm đầu tiên không tốt đẹp như ý muốn rồi!
Thật vất vả đợi thầy Nghê nói hết, đã gần mười giờ rồi. Sau đó phân công học sinh trong lớp buổi chiều mang vật dụng tới tổng vệ sinh.
Trong lớp đã có chổi lúa, mỗi học sinh phải mang khăn lau tới lau cửa sổ, lau bàn, lau tường. Còn có một chỗ rất lớn cần quét dọn đó chính là con đường trung tâm trong trường, mỗi ngày đều phải quét qua hai lần.
Chu Tiểu Vân bị phân công lau cửa sổ, nghĩ thầm việc này cũng không nhẹ nhàng lắm, phải leo lên leo xuống. Chẳng còn cách nào khác, được phân công ai dám phản đối chứ.
Đến buổi chiều là buổi tổng vệ sinh rầm rộ.
Trong lớp học có bốn cửa sổ lớn, Chu Tiểu Vân và một cô bé khác phụ trách lau một cái trong đó.
Chu Tiểu Vân nhìn cô bé này mấy lần.
Quái, sao cô bé này mình nhìn quen quen nhỉ! Giống như mình từng quen biết vậy, mặt mày ngũ quan đều có cảm giác giống như từng nhìn thấy.
Chu Tiểu Vân thử đến gần:
Tên tớ là Chu Tiểu Vân, cậu tên là gì?

Cô bé kia cười thẳng thắn nói:
Tớ là Lưu Lộ.

Lưu Lộ?
Chu Tiểu Vân ngẩn ra.
Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.