Chương 170: Bốn anh em nhà họ Chu
-
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
- Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
- 1543 chữ
- 2020-05-09 04:09:44
Số từ: 1538
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Về đến nhà mới phát hiện Tiểu Bảo và Nhị Nha đã về trước, cơm trưa cũng dọn sẵn lên bàn rồi.
Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân thấy bốn đứa con ngay ngắn gọn gàng có khuôn có dạng trong lòng được an ủi rất lớn, vất vả đến mấy nhìn thấy bọn nhỏ cũng cảm thấy đáng giá.
Bốn anh em nhà họ Chu sau khi ngồi xuống ăn xong bữa trưa vô cùng náo nhiệt. Từ khi Chu Tiểu Vân lên lớp sáu, cơ hội cả nhà quây quần ăn một bữa trưa rất ít.
Bây giờ bọn nhỏ đều đã lớn, ai nói đều là một bộ bảy miệng tám lưỡi rất náo nhiệt. Cảm giác đã lâu mới xuất hiện này khiến trong lòng Chu Quốc Cường rất vui, bảo vợ mang rượu lên cho mình.
Chu Tiểu Vân cười rất vui vẻ, ngoại trừ trong nhà có khách bình thường bố rất ít uống rượu, dù sao mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc lại phải lái xe ba bánh căn bản không có thời gian cũng không muốn uống. Hôm nay có vẻ tâm trạng của bố rất tốt!
Triệu Ngọc Trân rót rượu cho chồng, Chu Quốc Cường hạnh phúc uống một hơi cạn sạch, cảm thấy rượu hôm nay đặc biệt ngon.
Chỗ thịt bò cắt mỏng trên mâm cơm bị Đại Bảo một đôi đũa đi xuống gắp phân nửa, Tiểu Bảo vừa thấy sốt ruột cũng đi kẹp đũa vào:
Anh trai, anh đừng ăn hết một mình thế chứ, nên chừa chút cho em.
Nhị Nha không cam lòng tỏ ra yếu kém la hét:
Em cũng muốn ăn. Em cũng muốn ăn!
Đại Bảo thấy em trai em gái gắp thức ăn đều không phải là đối thủ của mình không khỏi mặt mày rạng rỡ, thị uy nhét miếng thịt bò vào trong miệng dùng sức nhai mạnh.
Chu Tiểu Vân không thể với tới chỗ thịt bò không còn lại mấy kia, thế thì ăn ít thịt heo hầm khoai tây đi! Ừm, rất thơm!
Tiểu Bảo nhanh tay nhanh mắt, gắp được miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào miệng, thoả mãn khép hờ mắt. Vẫn là cảm giác cướp đoạt thức ăn với anh trai ngon hơn, bình thường buổi trưa chỉ có mình và Nhị Nha hai đứa ăn cơm không thú vị.
Hiển nhiên Đại Bảo nghĩ giống Tiểu Bảo. Thường ngày ở nhà chú Ba ăn cơm trưa, cậu muốn ăn gì thì ăn cái đó, ăn căng bụng. Chu Chí Viễn và Chu Tiểu Vân căn bản không tranh với cậu. Nhưng cảm giác ở nhà tranh với Tiểu Bảo như vậy rõ ràng rất tốt, mùi vị thức ăn cũng tăng lên.
Thật là tuyệt!
Nhị Nha không hài lòng mân mê cái miệng:
Anh cả, anh Hai thật quá đáng, em chưa ăn được miếng nào cả.
Đại Bảo Tiểu Bảo đều nở nụ cười, trăm miệng một lời nói:
Ai bảo em chậm tay!
Cũng không nghĩ kĩ, Nhị Nha có thể cướp từ tay hai người không?
Triệu Ngọc Trân vừa bực mình lại vừa buồn cười:
Đừng tranh nữa, mẹ đi lấy thêm một đĩa.
May là hôm nay mua nhiều thịt bò, vốn chuẩn bị ăn hai bữa, giờ chắc không cần giữ thêm, để làm cho bọn nhỏ ăn đi!
Đại Bảo Tiểu Bảo cùng kêu hoan hô.
Chu Tiểu Vân chủ động xin đi giết giặc:
Mẹ, để con làm cho! Mẹ bồi ba uống hai chén.
Chu Quốc Cường cười haha:
Con gái cưng của ba nói rất đúng, mẹ nó theo tôi uống hai chén, một mình tôi uống rượu không thú vị.
Tửu lượng Triệu Ngọc Trân không nhỏ, bình thường không uống nhưng nếu là uống nửa cân rượu cũng không say, nghe thấy chồng nói bà cũng cười:
Được, hôm nay tôi uống với ông.
Cha mẹ mình một chén tôi một chén uống rượu có một phen náo nhiệt khác.
Chu Tiểu Vân nghĩ chỗ thịt bò còn lại ước chừng nửa cân. Cô cố ý thái nhỏ, bày đầy một đĩa, lúc bê lên còn đặt trước mặt Nhị Nha.
Lần này Nhị Nha khôn khéo hơn, dùng đũa gắp mấy miếng bỏ vào trong bát của mình, sau đó mới không nhanh không chậm ăn.
Về phần cướp bất diệc nhạc hồ hai anh em Đại Bảo và Tiểu Bảo coi như không thấy là được. Dù sao hai anh ấy luôn như thế.
Chờ ăn không sai biệt lắm, Đại Bảo mới tuyên bố:
Con muốn báo cho cả nhà một tin tốt.
Trong miệng Tiểu Bảo còn đang ăn cơm nói không rõ lắm:
Anh thì có thể có tin tức tốt gì, được học sinh giỏi à?
Học sinh giỏi trong lớp tối đa được bốn năm người, thành tích Đại Bảo sao chen được. Rõ ràng là châm chọc Đại Bảo thôi, trong bốn anh chị em, chỉ có thành tích của cậu kém nhất, chưa bao giờ được giấy khen học sinh giỏi.
Đại Bảo trừng mắt đứng lên:
Anh không thể có tin tức tốt khác sao?
Đâm trúng vết thương lòng của người khác, Tiểu Bảo nói chuyện đúng là càng ngày càng sắc bén.
Tiểu Bảo thấy Đại Bảo thổi râu trừng mắt cả người mềm nhũn ra:
Được rồi, em không ngắt lời, anh nhanh nói đi!
Đừng chọc đến mức Đại Bảo động thủ đánh cậu, điểm này Tiểu Bảo vẫn nhìn rõ.
Lòng hiếu kỳ của Chu Tiểu Vân cũng bị Đại Bảo thu hút, anh ấy thần thần bí bí suốt đường về cũng không nói gì, xem ra theo tuổi tác tăng lên hàm dưỡng của Đại Bảo cũng tăng theo!
Đại Bảo đắc ý tuyên bố:
Sang năm trường con muốn cử người tham gia đại hội thể dục thể thao của học sinh trung học trong toàn huyện, con đã được chọn!
Tin tốt bất ngờ này làm cho Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân hết sức vui mừng, sôi nổi khen Đại Bảo rất cừ.
Đại Bảo vui vẻ hoa mắt như uống say vậy.
Chu Tiểu Vân rất vừa lòng với Đại Bảo, vội vã hỏi chi tiết.
Hoá ra Đại Bảo là cán sự thể dục trong lớp nên thường tiếp xúc với thầy thể dục. Chân dài chạy nhanh Đại Bảo rất được thầy ưu ái. Lần này đại hội thể dục thể thao của học sinh trung học trong toàn huyện mỗi trường được chọn cử đi mấy học sinh. Đại Bảo được chọn tham gia hai hạng mục chạy đường dài 1500 mét và chạy ngắn 100 mét.
Chu Tiểu Vân nói:
Anh trai, suốt quãng đường anh cũng không nói gì với em, giấu kĩ nha!
Đại Bảo cười ha hả nói:
Do anh đói bụng nên nhất thời không nhớ nói cho em biết thôi. Giờ ăn no một bụng thịt bò anh mới nhớ tới chuyện này.
Tiểu Bảo nói chuyện rất sát phong cảnh:
Anh trai, anh nói anh chạy có thể chạy ngược trở về hay không?
Bị Đại Bảo trừng không dám lên tiếng nữa, nghĩ thầm mình nên chuyên tâm ăn cơm thôi!
Nhị Nha cũng tuyên bố tin tốt:
Anh trai, chị, năm nay em cũng được giấy khen học sinh giỏi.
Được Chu Tiểu Vân khen ngợi, Nhị Nha hài lòng cười. Nhị Nha cũng là người không giữ được miệng, về đến nhà đã đem giấy khen như hiến vật quý cho cha mẹ nhìn rồi. Tiểu Bảo vừa tan học đã biết, chỉ có Chu Tiểu Vân và Đại Bảo về muộn lại vội ăn cơm nên chưa biết.
Tiểu Bảo không cam lòng tỏ ra yếu thế nói:
Chị, em cũng được giấy khen học sinh giỏi.
Tiểu Bảo luôn lấy chị làm mục tiêu, tích cực cố gắng tiếp tục. Trong kì thi cuối kì điểm rất cao.
Các bé à, muốn đuổi kịp đại tỷ này không dễ dàng đâu, thêm dầu vào lửa đi!
Đại Bảo nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, rất muốn hét to một tiếng: Lúc nào mình mới được một cái giấy khen học sinh giỏi chứ?
Em trai em gái đều cóm chỉ mình chưa từng được cái nào, đây quả thực là một kiểu châm chọc cực lớn với cậu!
Chu Tiểu Vân cậu không so sánh được, từ nhỏ Tiểu Bảo đấu với anh đến lớn cũng không ngừng nghỉ, nếu không quyết chí tự cường lập tức Nhị Nha nhỏ nhất đều sẽ coi thường người làm anh này.
Ô ô, người ta không muốn thế đâu!
Chu Tiểu Vân vừa nhìn gương mặt uể oải của Đại Bảo liền biết anh ấy đang suy nghĩ gì, cũng không khuyên giải anh ấy.
Biết chênh lệch là chuyện tốt, biết nên cố gắng càng là việc tốt, chưa biết chừng động lực kiểu này sẽ thúc đẩy Đại Bảo học tập càng nghiêm túc hơn!
Để anh ấy tiếp tục chán nản đi, ba người chúng ta sẽ tiếp tục ăn, hì hì!