• 1,406

Chương 204: Sinh nhật (1)


Số từ: 1577
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Trải qua việc này, các nam sinh nữ sinh ở lớp 8-2 có nề nếp hẳn. Có lẽ dù không trung thực cũng sẽ tiến hành hoạt động một cách lặng lẽ sau lưng, còn bề ngoài vẫn khá im ắng.
Im ắng mới là lạ! Ai biết trong lòng mọi người suy nghĩ gì chứ!
Không thấy lại có bạn học lấy cớ sinh nhật
Làm mưa làm gió
à? Không biết bắt đầu từ ai, chỉ cần có người đến ngày sinh nhật sẽ mời mấy người bạn thân thiết đến nhà ăn một bữa. Có điều vẫn là hoạt động của từng nhóm riêng lẻ, không mở rộng ra cả lớp.
Phong trào này lan đi rất nhanh, Chu Tiểu Vân cũng được mời tham gia buổi sinh nhật.
Trần Hân cười híp mắt đến mời Chu Tiểu Vân:
Chu Tiểu Vân, tối thứ sáu tuần này đến nhà mình ăn bữa cơm nhé. Thứ sáu là sinh nhật mình, cậu nhất định phải đến đấy!
Không đợi Chu Tiểu Vân từ chối cô đã chạy đi mời Lưu Lộ.
Chu Tiểu Vân ngẩn ra, này… Có thể không đi được không…
Lưu Lộ đợi khi Trần Hân không có trong lớp, tìm cơ hội lặng lẽ tới hỏi Chu Tiểu Vân có đi hay không. Trong lòng Chu Tiểu Vân cũng rất khó xử. Nếu đi cũng hơi rắc rối, không đi cũng không được, chơi với cậu ấy khá thân nên cậu ấy đã đến mời, không đi thì đúng là quá không nể mặt rồi. Hai người nhìn nhau, cùng thở dài: hay là đi đi!
Hôm nay là thứ tư, còn hai ngày nữa mới đến thứ sáu. Chu Tiểu Vân hẹn Lưu Lộ cùng đến cửa hàng lưu niệm trên đường Thượng Hải xem rồi chọn món quà sinh nhật cho Trần Hân, tay không mà đến thì quá kỳ cục.
Gần đây trong đám học sinh rất lưu hành việc tặng thiệp âm nhạc chúc mừng, vừa mở ra đèn đỏ sẽ sáng lên. Bài hát
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ
tự động vang lên, lúc đóng lại tiếng nhạc sẽ biến mất. Giá dao động từ hai đến năm nguyên, còn tuỳ trình độ tinh xảo. Lưu Lộ nhìn trúng một tấm thiệp nhạc chúc mừng giá năm nguyên, vừa mở ra, bên trong có hình vẽ lập thể vô cùng đẹp mắt.
Chu Tiểu Vân dạo qua một vòng trong cửa hàng, giữa một loạt món quà rực rỡ sắc màu, cô chọn đi chọn lại. Cửa hàng lưu niệm này chuyên bán cho học sinh, quà tặng này nọ không đắt lắm, giá cả lại ổn định. Có nhiều loại thiệp chúc mừng, cũng có các loại sổ với nhiều hình vẽ khác nhau, còn có rất nhiều đồ chơi be bé tinh xảo.
Chu Tiểu Vân mua đồ luôn dựa trên nguyên tắc thực tế, phải dùng được nên vừa ý một quyển nhật ký có khoá nhỏ. Quyển sổ rất dày, có lẽ viết một năm cũng không thành vấn đề, bên trong là giấy màu, sờ rất mịn. Hơn nữa, bên cạnh có cái khoá nhỏ xinh xắn, cực kỳ đáng yêu. Giá cũng vừa phải, sáu nguyên.
Lưu Lộ liếc mắt nhìn qua đã thích ngay, lay lay tay Chu Tiểu Vân:
Chu Tiểu Vân, chờ tháng sau đến sinh nhật mình, cậu cũng tặng quyển nhật ký kiểu này cho mình nhé, được không?

Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười:
Được được được, đến lúc đó mình nhất định sẽ mua một quyển tặng cho cậu, được chưa!
Thật phục cậu ấy, chưa từng thấy ai muốn tặng quà mà nói thẳng ra như thế.
Hai cô bé cười đùa vui vẻ đi chọn đồ trong cửa hàng lưu niệm thu hút ánh mắt của không ít nam sinh.
Có một người mặc quần ống loe, tóc húi cua tự nhận là cool boy lên tiếng:
Hi, em gái xinh đẹp đằng trước học ở trường nào thế?

Lưu Lộ hừ lạnh một tiếng:
Tôi học ở trường nào mắc mớ gì đến anh?

Cái tên tóc húi cua kia cùng lắm chỉ mười tám mười chín tuổi, nghe vậy cười:
Nói cho anh đi, sau này anh đến tìm các em rủ đi chơi.

Thật là khiến người khác buồn nôn, anh ta còn tự cho mình là tình thánh chứ. Cũng không soi lại gương đi.
Chu Tiểu Vân kéo Lưu Lộ còn đang muốn mắng hai câu đi.
Nghe từ đằng sau truyền đến tiếng cười khả ố, Lưu Lộ tức giận đến nỗi mặt trắng bệch:
Chu Tiểu Vân, cậu kéo mình làm gì, mình còn muốn mắng cho hắn ta một trận. Đúng là đồ không biết xấu hổ!

Chu Tiểu Vân khuyên nhủ:
Quên đi, người như thế cậu không để ý đến hắn ta thì hắn sẽ im miệng. Cậu càng để ý hắn càng đắc ý, cậu không thấy khi hắn nhìn phản ứng của cậu thì hắn càng có tinh thần à?
Phương pháp tốt nhất chính là mau mau tránh đi không để ý tới hắn, dĩ nhiên hắn ta sẽ tự làm mất mặt.
Lưu Lộ nghĩ lại đúng là có chuyện như vậy, không nói gì nữa. Hai người cất những món quà được gói lại đẹp đẽ vào túi của riêng mình.
Chiều thứ sáu vừa đến lớp, Trần Hân đặc biệt chạy tới nói cho hai người:
Hai cậu lúc tan học đứng ở cổng trường chờ tớ một lát nhé, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Nếu không tớ sợ các cậu không tìm được nhà tớ.

Trông tư thế này hình như mời không ít người!
Chu Tiểu Vân biết rõ hỏi không lịch sự nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:
Trần Hân, cậu mời bao nhiêu bạn học trong lớp đến nhà thế?

Trần Hân cười nói:
Không nhiều, chừng mười người mà thôi.

Mười người, mà thôi?
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, từ trong ánh mắt đó đọc lên được dấu chấm than!
Trần Hân nói tiếp:
Vốn tớ định mời hai mươi người, nhưng trong nhà không rộng lắm, sợ không tiếp đãi được hết. Vì thế đành mời mười mấy bạn, hay chơi với tớ thì tớ đều mời đến. Có mấy bạn không thể mời được, đúng là không có cách nào khác.
Trần Hân lộ ra dáng vẻ rất đáng tiếc và đau lòng.
Trong lòng Chu Tiểu Vân cảm thán: Nhìn người ta tổ chức sinh nhật kìa, thanh thế lớn như vậy. Cô còn chưa từng nghĩ đến việc mời bạn thân đến sinh nhật của mình đâu.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đi cùng nhau.
Khi Tiểu Bảo chạy đến cửa phòng học còn thở hổn hển một lúc, Chu Tiểu Vân yêu thương vỗ vỗ lưng cậu:
Chu Chí Kiệt, em từ từ đi thì không. Ai bảo em chạy nhanh như vậy.
Đã là thiếu niên mười hai tuổi, không thể cứ gọi là
Tiểu Bảo
,
Tiểu Bảo
. Lúc ở trường thì giống nhau gọi thẳng tên chính thức.
Tiểu Bảo bình tĩnh một lúc mới tốt hơn:
Em cầm hộ chị cặp sách về nhà trước.

Chu Tiểu Vân gật gật đầu, để quà trong cặp sách của Lưu Lộ, rồi đưa cặp sách của mình cho Tiểu Bảo mang về trước.
Vốn dĩ đêm nay phải về nhà (ở quê ý), nhưng nếu muốn tham gia buổi sinh nhật của bạn học Trần Hân thì không biết lúc nào mới kết thúc. Chu Tiểu Vân muốn để Tiểu Bảo về nhà trước, mình thì sáng hôm sau mới về.
Tiểu Bảo không đồng ý:
Chị, một mình em ở ngoài tùy tiện ăn cái gì đó là được. Sau đó em sẽ làm bài tập về nhà, một mình em không sao đâu. Ngày mai hai chúng ta cùng về!

Như vậy cũng tốt, cô cũng không yên tâm lắm chuyện Tiểu Bảo một mình đạp xe về với quãng đường xa như vậy! Dặn Tiểu Bảo thay mình gọi điện thoại về nhà báo một tiếng, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đứng ở cổng trường chờ Trần Hân.
Lưu Lộ thở dài lại nói bằng giọng điệu không thể chua hơn:
Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, thành tích của cậu tốt như vậy, viết văn hay, lại biết chơi đàn accordion mình chưa từng ghen tị với cậu. Nhưng cậu còn có anh trai luôn thương cậu, em trai yêu mến cậu như thế làm cho mình quá ghen tỵ.

Bình thường Đại Bảo luôn có vẻ vô tâm, không để ý, nhưng chỉ cần có ai tới gần Chu Tiểu Vân đã bắt đầu sôi sục tinh thần, quá thương Chu Tiểu Vân mà! Tiểu Bảo thì càng không cần phải nói, cậu em trai nghe lời, ngoan ngoãn, tỉ mỉ chăm sóc này thực làm cho người ta đỏ mắt!
Lưu Lộ rất muốn cướp Tiểu Bảo về làm em trai của mình! Nhà Lưu Lộ có hai chị em, Lưu Lộ lại là em nên chỉ có thể nghe lời chị. Vì thế nhìn thấy Chu Tiểu Vân có một cậu em trai đáng yêu như thế thì đúng là trông mà thèm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.