• 1,470

Chương 236: Bộc lộ bản lĩnh nhỏ bé (3)


Số từ: 1728
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Bên ngoài phòng học Dương Phàm và Tần Tuyết đang trò chuyện hăng say, bên trong phòng học một khúc kèn acmonica du dương của Chu Tiểu Vân cuối cùng đã kết thúc.
Lý Thiên Vũ kích động đứng lên vỗ tay nói hay, Cao Tòng Soái vừa vỗ tay vừa khen:
Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica thực sự rất êm tai, người lớn lên lại xinh đẹp, tính cách dịu dàng như vậy, tại sao có thể có bạn nữ toàn diện thế nhỉ?

Phóng mắt nhìn nữ sinh trong lớp, một người so với một người càng hung dữ. Nhìn tới nhìn lui chỉ có Chu Tiểu Vân dịu dàng là đáng yêu nhất, cũng không thích chọn ba nói bốn (buôn chuyện ý), lúc nào cũng văn văn tĩnh tĩnh mỉm cười lúc nào nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Cao Tòng Soái khen không dứt miệng, cảnh cáo:
Nhìn cái gì mà nhìn.
Mau thu lại tâm tư xấu đi.
Cao Tòng Soái không thích nghe Lý Thiên Vũ nói kiểu này nhướn lông mày hỏi lại:
Tôi khen Chu Tiểu Vân người ta thì liên quan gì đến cậu?

Là không có quan hệ gì, mình đâu phải là gì của bạn ấy! Nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ hơi buồn, cậu có tư cách gì đi cảnh cáo người khác chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài miệng Lý Thiên Vũ không chịu yếu thế chút nào:
Cậu còn nói thêm tôi sẽ báo cáo với cô Diệp, tôi sẽ nói cậu thích Chu Tiểu Vân.

Cao Tòng Soái lẩm bẩm hai câu rốt cuộc không dám lên tiếng nữa, nói đến giáo viên thì vẫn có lực chấn nhiếp lớn. Nếu Lý Thiên Vũ thực sự đi đâm thọc thì sao? Vẫn nên hàm súc hơn.
Thiệu Sắc Vi thấy Chu Tiểu Vân được hoan nghênh như vậy trong lòng có chút cảm giác, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica khá hay. Đúng là một đối thủ thật mạnh! Thiệu Sắc Vi không tự chủ được nghĩ như vậy.
Chu Tiểu Vân âu yếm vuốt ve cây kèn acmonica, tự dưng lại nghĩ tới thầy Phương Văn Siêu kính yêu. Cây kèn này chính tay thầy Phương đưa cho cô. Đã nhiều năm như vậy, cô đã bảo quản rất tốt nhưng không thể tránh khỏi lớp vỏ bên ngoài hơi cũ.
Nhìn Chu Tiểu Vân ngẩn ra, Lưu Lộ cười hì hì vỗ vỗ vai bạn:
Nghĩ gì thế?

Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại cười cười, chuyển chủ đề khác nói với Lưu Lộ chứ không nói đến chuyện của Phương Văn Siêu.
Có một số chuyện, có vài người chỉ cần để trong lòng là được rồi, nói ra sợ rằng sẽ ít đi một phần cảm giác. Chu Tiểu Vân chưa bao giờ nhắc tới Phương Văn Siêu trước mặt người khác, có thể ở trong lòng cô, đó là ký ức quý giá và đáng quý trọng nhất.
Tiệc tối dần dần đi về hồi kết, mọi người ăn nửa ngày chơi nửa ngày cũng bắt đầu mệt mỏi, từ ngẩng cao đầu dần dần cúi thấp, tiếng vỗ tay bắt đầu thưa thớt.
Diệp Lan tìm một ghế ngồi xuống, thân thiết trò chuyện với Ân Vĩnh Kiện.
Con trai hiệu trưởng đương nhiên được đối xử khác biệt hơn một ít, hơn nữa, Ân Vĩnh Kiện có thành tích ưu tú và làm việc cẩn thận khiến Diệp Lan tương đối thưởng thức cậu.
Đương nhiên Ân Vĩnh Kiện không thể thao thao bất tuyệt được như Lôi Hồng Tường trên thực tế không nam sinh trong lớp có thể nói nhiều như Lôi Hồng Tường. Nhưng, khi Diệp Lan nói chuyện với Ân Vĩnh Kiện vẫn cảm giác được đây là một cậu bé có tâm tư tinh tế, nói chuyện có chừng mực khiến mọi người có hảo cảm.
Tiết mục cuối cùng rốt cuộc ra sân, bầu không khí vắng lặng vì Lý Thiên Vũ cầm đàn ghi-ta lên sân khấu mà một lần nữa náo nhiệt trở lại.
Bởi vì Lý Thiên Vũ là uỷ viên thể dục trong lớp lại là đội trưởng đội bóng rổ nên có quan hệ khá tốt và lực hiệu triệu nhất định trong đám nam sinh, chưa bắt đầu biểu diễn đã có người vỗ tay ủng hộ.
Lôi Hồng Tường và Lý Thiên Vũ có quan hệ không tệ, dùng giọng điệu khôi hài nói:
Xin mời hoàng tử đàn ghi-ta Lý Thiên Vũ trong lớp ta mang đến cho mọi người một bài
Ngồi cùng bàn với cậu
!

Da mặt Lý Thiên Vũ rất dày, thế nhưng khi nghe thấy Lôi Hồng Tường trêu gọi cậu là
hoàng tử đàn ghi-ta
cái gì đó thì da mặt suýt nữa không đỡ được. May mà làn da ngăm đen nên có đỏ lên một chút cũng không bị mọi người nhìn ra.
Lôi Hồng Tường bê ghế cho Lý Thiên Vũ ngồi, còn chân chó cầm micro đưa tới miệng Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ khụ khụ, ý bảo Lôi Hồng Tường để micro ra xa. Bị cậu ta nháo như vậy, cậu vốn có một chút xíu khẩn trương không cánh mà bay, nghĩ thầm hôm nay mình phải thể hiện trước mặt mọi người và trọng điểm là biểu hiện thật tốt trước mặt Chu Tiểu Vân mới được.
Nhìn người con trai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ngồi đó gảy đàn ghi-ta, tiếng đàn ghi-ta tinh tinh tang tang làm bạn với giọng nam trung còn có chút non nớt vang lên trong lớp, Chu Tiểu Vân không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình thế nào.
Tựa hồ có chút mờ mịt có chút thất lạc.
Chàng trai đó đang từ từ thay đổi, thay đổi càng ngày càng ưu tú, thành tích càng ngày càng tốt, biết vươn lên, không còn thích chơi máy game, thích chơi bóng rổ, lại còn biết đánh đàn ghi-ta, làm việc càng ngày càng thận trọng, dần có lòng kiên nhẫn và nghị lực…
Nhưng, người này còn là Lý Thiên Vũ trước đây cô từng yêu sâu đậm ư?
Hình như đã biến thành một người khác, bóng dáng trước kia của Lý Thiên Vũ rất nhạt rất nhạt, nhạt đến mức Chu Tiểu Vân sắp không tìm được người trong trí nhớ nữa.
Chu Tiểu Vân có cảm giác hoang mang không biết mình đang ở nơi nào.
Em vẫn là em trước đây ư? Anh ấy vẫn là anh trước đây ư? Nếu như những năm tháng kiếp trước và ký ức dần dần xoá nhoà, vậy thì chẳng lẽ kiếp trước của chúng ta cũng sẽ bị vùi trong dòng sông thời gian dài đằng đằng, trở thành ký ức xa xôi trong lòng em sao? Em có thể hoàn toàn quên được hồi ức đó không? Như vậy, cái gì từng có bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất? Yêu cũng được, hận cũng được, tất cả như chưa từng có sao?
Lúc này Chu Tiểu Vân rất muốn tìm một góc không có người để chui vào, im lặng một mình. Mỗi khi cô có tâm sự đều không muốn nói ra mà muốn phát ngốc như vậy, giống như bọc quanh mình một lớp kén, không để bất kỳ ai quấy rầy.
Đây là một ca khúc mọi người yêu thích được Lý Thiên Vũ hát khá êm tai.

Ngày mai không biết cậu có nhớ tới không, ngày hôm qua cậu đã viết nhật ký.
Ngày mai không biết cậu còn nhớ rằng, cậu từng rất thích khóc không. Khi đó trời luôn rất xanh ngày luôn trôi qua quá chậm, cậu luôn nói tốt nghiệp xong sẽ cách xa chỉ trong chớp mắt mọi người đi về các hướng khác nhau…

Đúng vậy, con người luôn hy vọng quãng thời gian tốt đẹp nhất sẽ vĩnh viễn dừng lại, nhưng lại không được như mong muốn, cố tình trôi qua rất nhanh rất nhanh.
Ánh mắt Chu Tiểu Vân dừng lại trên người Lý Thiên Vũ, nhưng suy nghĩ đã bay cực xa.
Thẳng đến khi Lý Thiên Vũ đứng dậy khom người chào, thẳng đến khi các học sinh bắt đầu ồn ào vỗ tay, thẳng đến người chủ trì tuyên bố tiệc tối kết thúc các học sinh bắt đầu bắt tay vào quét tước vệ sinh kéo bàn chuyển ghế, Chu Tiểu Vân rốt cuộc chậm rãi trở về hiện tại.
Vẫn chú ý đến Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ cảm thấy bạn ấy có gì đó không đúng. Bạn nữ với ánh mắt mơ màng bất định vẻ mặt do dự kia là Chu Tiểu Vân thật ư? Chu Tiểu Vân luôn luôn là cô gái hờ hững kiên định ngoài mềm trong cứng, chưa từng thấy bạn ấy có giây phút thất thố như vậy.
Lý Thiên Vũ biết rõ Chu Tiểu Vân chưa từng cho mình sắc mặt tốt vẫn đến gần:
Chu Tiểu Vân, cậu làm sao vậy?

Chu Tiểu Vân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đột nhiên có cảm giác đau đầu, chưa nói hai lời đã xoay người ra khỏi phòng học. Giây phút này, cô thực sự không muốn nhìn thấy Lý Thiên Vũ, vẫn cố kiềm chế sự thống khổ trào dâng trong lòng.
Đúng là âm hồn bất tán Lý Thiên Vũ, anh có biết mỗi lần tôi nhìn thấy anh sẽ lại nhớ tới những chuyện trước kia một lần không!
Lý Thiên Vũ đáng ghét, anh có biết sự tồn tại của anh với tôi mà nói là một sự giày vò và dằn vặt cỡ nào không?
Lý Thiên Vũ đáng ghét, khi nào anh mới biến mất trong cuộc sống của tôi!
Giọng nói Lý Thiên Vũ rõ ràng vẫn có thể nghe thấy, cậu đuổi theo cô ra khỏi lớp, Chu Tiểu Vân không quay đầu lại mà chạy về nhà.
Lý Thiên Vũ do dự một chút, cuối cùng không đuổi theo nữa.
Sợ rằng dù đuổi theo cậu ấy cũng sẽ không để ý đến mình…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.