Chương 298: Học sinh được cử đi (2)
-
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
- Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
- 1532 chữ
- 2020-05-09 04:10:05
Số từ: 1527
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Vốn chờ mong Chu Tiểu Vân vui mừng biểu lộ, cô Diệp nhìn Chu Tiểu Vân không nói tiếng nào thì cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Đây là tin tốt mà, sao phản ứng của Chu Tiểu Vân kỳ lạ như vậy?
Chu Tiểu Vân cẩn thận chọn từ ngữ:
Cô Diệp, trước tiên em muốn hỏi cô cái này, có phải danh sách học sinh cử đi được báo lên, sau này có phải chưa chắc chắn đã 100% là đỗ vào trường đại học sư phạm N đúng không ạ?
Diệp Lan cười:
Trình báo lên rồi đưa trước đi sau, gần như sẽ được thông báo. Đương nhiên trường học phải suy xét kĩ, học sinh cử đi học chắc chắn là những học sinh tương đối ưu tú, xuất sắc. Nếu không, sau này làm gì có chuyện trường đại học giữ lại mấy suất cho trường ta chứ!
Trong lòng Chu Tiểu Vân đấu tranh kịch liệt, rốt cuộc khó khăn mở miệng nói:
Cô Diệp, em có thể không nhận suất này, nhường nó cho các bạn khác trong lớp, được không ạ?
Cái gì?
Quá bất ngờ, Diệp Lan ngây dại, không dám tin tưởng nhìn Chu Tiểu Vân:
Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
Không phải lỗ tai cô nghe lầm chứ!
Chu Tiểu Vân nuốt nước miếng, lặp lại lời vừa nói một lần.
Cuối cùng Diệp Lan xác định Chu Tiểu Vân nói đều là thật, cô không hiểu hỏi:
Đây là cơ hội tốt hiếm có a, tại sao em muốn đưa vị trí này cho người khác?
Rất nhiều học sinh đến xin cũng không có cơ hội này! Chu Tiểu Vân lại từ chối ngoài cửa, Diệp Lan bắt đầu hoài nghi không biết hôm nay đầu óc trò ấy có vấn đề gì không.
Chu Tiểu Vân nhận ra trong mắt Diệp Lan ẩn giấu sự trách cứ, tự giễu cười nói:
Cô Diệp, trên đường đến văn phòng em cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, nếu như cô gọi em lên vì chuyện cử đi học em nên trả lời cô thế nào. Thật ra hai ngày trước em đã nghe một bạn trong lớp mình nhắc tới, hai hôm nay trong đầu em vẫn suy nghĩ chuyện này. Theo lý thuyết, đây là một cơ hội học sinh lớp mười hai muốn cầu cũng không cầu được, em không nên không biết tốt xấu từ chối ý tốt của cô. Cô đã nghĩ đến em đầu tiên, em cực kì cảm ơn cô đã coi trọng và yêu quý em.
Nghe Chu Tiểu Vân nói một lúc, sắc mặt Diệp Lan hơi dịu đi:
Em có thể nghĩ như vậy cuối cùng cũng không uổng phí một phen khổ tâm của cô. Hiệu trưởng Ân vừa nhắc đến chuyện này cô lập tức nghĩ tới em. Nói thật, không phải không có người gọi điện thoại cho cô, nhưng nguyên tắc của cô là giải quyết việc chung, cô nghĩ trong lớp này không ai có tư cách này ngoài em.
Chu Tiểu Vân cảm động cười với Diệp Lan:
Thực sự rất cảm ơn cô, cô Diệp!
Chỉ bằng Diệp Lan nói ra lời này, cũng đủ làm Chu Tiểu Vân kính trọng một cách nghiêm túc. Diệp Lan thực sự là một giáo viên đáng kính trọng, công bằng, thân thiết, là một cô giáo tốt.
Nếu em biết đó là một cơ hội rất tốt cũng là một cơ hội khó có được, vậy rốt cuộc vì sao em không chịu nhận danh ngạch này?
Diệp Lan hỏi lần thứ hai.
Chu Tiểu Vân cắn răng nói ra những lời thật lòng khiến Diệp Lan khiếp sợ:
Cô Diệp, đây là lần đầu tiên em nói ra những lời này trước mặt người khác và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Em muốn tham gia kì thi đại học, em muốn thông qua kì thi này để chứng minh bản thân, em muốn thi đỗ vào một trường còn tốt hơn trường đại học sư phạm N. Em cũng tin vào chính mình, cho dù không có suất cử đi học em cũng thi đỗ trường đại học tốt.
Diệp Lan nhìn Chu Tiểu Vân, giống như chưa từng biết cô gái này.
Thiếu nữ với vẻ mặt nghiêm túc giờ phút này vừa quen thuộc lại xa lạ đến vậy, nụ cười thân quen có sự kiên định và chấp nhất lạ kì.
Trong lòng Diệp Lan chấn động không nói nên lời, chợt nhớ lại năm tháng tuổi xuân từng có nay đã trôi qua. Cảm giác cố gắng phấn đấu vì ước mơ này có lẽ cả đời không thể quên được.
Chu Tiểu Vân thấy Diệp Lan không lên tiếng có chút thấp thỏm bất an:
Cô Diệp, cô giận em ạ?
Sợ rằng nếu đổi lại là bất kì giáo viên nào lúc này đều rất tức giận! Coi trọng cô như vậy, quan tâm cô lại bị cô từ chối…
Diệp Lan chậm rãi lắc lắc đầu:
Không, cô không giận em. Cô chỉ đang nghĩ, hiện tại có bao nhiêu học sinh là người có cá tính, có lý tưởng, suy nghĩ, nhiệt huyết, cô không ngờ hôm nay lại nghe được từ em những lời này.
Trong ấn tượng Chu Tiểu Vân vẫn là cô học trò không thích nói chuyện, gặp chuyện luôn luôn bình tĩnh bình tĩnh, không nghĩ tới hôm nay cô bé sẽ phản ứng như thế!
Chu Tiểu Vân nhìn Diệp Lan không giống có vẻ tức giận, hơi yên tâm:
Cảm ơn cô đã hiểu, kỳ thực, còn một nguyên nhân em không tiện nói với cô. Cá nhân em không thích trường sư phạm lắm, em nghĩ, sau này chắc chắn em sẽ không nộp hồ sơ vào trường sư phạm.
Diệp Lan đã tiếp nhận chuyện Chu Tiểu Vân từ chối danh ngạch cử đi học, bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ vì câu nói của cô:
Sao lại thế? Bình thường con gái đều thích ghi danh trường sư phạm! Sau này đi ra được phân phối, làm giáo viên cũng không tệ, công việc ổn định, nhiều ngày nghỉ, thu nhập cũng đủ sống.
Trường đại học sư phạm là trường hot con gái ghi danh vào!
Chu Tiểu Vân xấu hổ nói:
Lý tưởng của em là tương lai làm một tác giả tự do hoặc vào tạp chí làm biên tập gì gì đó, bởi vì em vẫn tích cực đọc sách viết văn viết thơ, em cũng từng được đăng một số bài viết trên báo học sinh trung học. Em không thấy hứng thú với nghề giáo.
Chu Tiểu Vân lần đầu tiên nói ra lý tưởng của mình.trước mặt người khác. Có lẽ vì lúc này Diệp Lan buông xuống vai trò giáo viên, như một người bạn nói chuyện với nhau làm cho cô gỡ xuống phòng bị!
Lần đầu tiên Diệp Lan nghe Chu Tiểu Vân nói về việc này, cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi kĩ mọi chuyện. Chờ nghe được Chu Tiểu Vân nói bắt đầu từ cấp hai đã gửi bài, Diệp Lan triệt để thán phục. Cô gái có lý tưởng có chí khí có nghị lực như vậy cần gì danh ngạch cử đi học! Có thể em ấy còn tương lai tốt đẹp hơn!
Chu Tiểu Vân cảm thấy thập phần hài lòng với sự thông cảm của Diệp Lan, rèn sắt khi còn nóng nhân tiện nói tốt cho bạn thân:
Cô Diệp, nhân tài lớp ta còn nhiều mà! Như Lưu Lộ rất tốt, thành tích tốt, năng lực làm việc mạnh, còn biết múa, có thể nói là đa tài đa nghệ. Hơn nữa lý tưởng của bạn ấy tương lai muốn làm cô giáo. Báo danh tên bạn ấy thích hợp hơn em nhiều.
Trong lòng Diệp Lan tự có tính toán, mỉm cười nói:
Để cô suy nghĩ thêm một thời gian!
Ra khỏi phòng làm việc của cô Diệp, Chu Tiểu Vân thở ra một hơi dài.
Chu Tiểu Vân không muốn kể chuyện cô Diệp gọi mình đến cho bất kì ai, nên khi Vương Tinh Tinh hiếu kỳ hỏi, Chu Tiểu Vân hời hợt nói qua:
Không có chuyện gì, chỉ bảo tớ chú ý đến kỷ luật tiết tự học hơn.
Vương Tinh Tinh không nghi ngờ, không hỏi lại.
Lưu Lộ lại không tin:
Nói nhanh lên, cô Diệp gọi cậu đi có phải vì chuyện cử đi học không?
Vui đùa như lời nói thường ngày lại có vẻ có ẩn ý.
Chu Tiểu Vân cười cười không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lưu Lộ bất mãn lẩm bẩm:
Một hũ nút, cả ngày không biết trong lòng nghĩ gì. Hỏi không chịu nói, không biết có còn coi mình là bạn tốt không.
Chu Tiểu Vân mắt điếc tai ngơ, nghĩ thầm nếu cô Diệp đưa danh ngạch đó cho Lưu Lộ thì tốt quá.