Chương 325: Học bổng
-
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
- Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
- 1500 chữ
- 2020-05-09 04:10:10
Số từ: 1495
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Tâm tình Chu Tiểu Vân rất tốt. Bởi vì cô nhận được học bổng loại 1.
Thành tích thi cuối kỳ được thông báo sớm, Chu Tiểu Vân đạt điểm cao nhất tất cả các môn, tổng điểm đứng đầu toàn hệ. Khi thông báo thành tích, toàn trường xôn xao.
Thành tích của Hoa Nhược Vũ chỉ kém Chu Tiểu Vân chút xíu, xếp trong top đầu của lớp. Tưởng Tiêu Đan đại khái đứng hạng trung. Tiền Đóa Đóa thì không được vậy, mấy môn học chính đều lẹt đẹt dưới thấp, có một môn vừa đủ sáu mươi điểm, suýt nữa thi trượt.
Tiền Đóa Đóa hô to:
Sáu mươi điểm vạn tuế!
Cũng đúng thôi, sau khi lên đại học mấy người có thể nghiêm túc ngồi nghe giảng? Có thể đảm bảo không cúp tiết đã là sinh viên tốt rồi. Sinh viên năm nhất còn thành thật một chút, tối đa chỉ đi muộn, nhưng đến các năm sau xem, ngoại trừ các môn bắt buộc, môn học tự chọn còn không thèm đến nghe giảng.
Chu Tiểu Vân không cảm thấy mình nghiêm túc quá mức, thế nhưng qua miệng Tiền Đóa Đóa, cô chắc chắn trở thành động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng.
Lý do của Tiền Đóa Đóa rất đầy đủ:
Chu Tiểu Vân, em xem có nữ sinh nào giống em không, không thích mua sắm, không muốn dạo phố, chỉ toàn nhốt mình trong ký túc xá đọc sách viết văn? Có nữ sinh nào mỗi sáng không ngủ nướng, hằng ngày đi học đầy đủ, không vắng cũng không trễ? Có nữ sinh nào giống em thi tất cả các môn đều đạt điểm cao, tổng điểm đứng đầu toàn hệ? Tóm lại, em là thần tượng trong lòng chị, chị phục em sát đất, mức học bổng cao nhất mà không thuộc về em chị sẽ không chịu được!
Chu Tiểu Vân nghe Tiền Đóa Đóa thao thao bất tuyệt mà buồn cười. Kỳ thực, cô cũng đi dạo phố mua sắm, đi siêu thị mua đồ ăn vặt, chỉ là số lần ít hơn nhiều so với mấy người Tiền Đóa Đóa mà thôi, kết quả vào trong miệng tiền Đóa Đóa lại trở thành một hẹp nữ (nữ sinh keo kiệt?) tiêu chuẩn.
Lại nói đến chuyện dậy sớm, điều này không thể trách cô được, mỗi sáng đã thành thói quen rời giường lúc sáu giờ, nếu không rời giường cả người khó chịu. Nếu để cô ngủ thẳng đến tám giờ như Tiền Đóa Đóa, chắc chắn một ngày cũng không thể. Chỉ có thể nói cô không có mệnh ngủ nướng thôi! Xem ra không phải ai cũng làm người lười được.
Về phần tổng điểm đứng đầu kia, chỉ có thể nói gieo nhân nào gặt quả ấy, nghiêm túc học tập và học hành ứng phó chắc chắn sẽ có hiệu quả khác nhau.
Vừa mới khai giảng đã tuyên bố việc nhận học bổng, biết mình sẽ nhận được học bổng loại một, Chu Tiểu Vân rất vui vẻ, nhưng phải chờ hơn một tháng sau mới nhận được khoản tiền kia. Hai ngàn đồng nha! Tròn hai ngàn đồng tiền đó! Cô cười híp mắt. Tâm tình tốt vô cùng, học kỳ sau có tiền đóng học phí rồi, không cần xin ba mẹ nữa.
Trong lớp chỉ có hai người Chu Tiểu Vân và Giang Học Lỗi nhận được học bổng loại một. Thành tích của Hoa Nhược Vũ không tồi, nhận được học bổng loại hai. Tưởng Tiểu Đan vừa vặn đứng hạng chót, nhận được suất học bổng loại ba cuối cùng.
Tiền Đóa Đóa nhìn mà nóng mắt, ầm ĩ đòi ba người phải mời khách.
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan lập tức đồng ý, chỉ có Hoa Nhược Vũ không đáp ứng ngay.
Vu Giai châm chọc:
A, có phải là luyến tiếc không, nếu tiếc cứ nói thẳng, chỉ cần Tiểu Vân và Tiêu Đan mời chúng tôi là được!
Hoa Nhược Vũ có chút xấu hổ, chật vật nói:
Ai nói tiếc đâu, tớ chỉ đang nghĩ nên mời các cậu đi ăn ở đâu thôi.
Vu Giai nghe vậy không nói gì nữa, chỉ cần chịu xuất tiền là được, ai cần biết cô ta nghĩ gì chứ.
Trong lòng Hoa Nhược Vũ bây giờ cũng rất khó chịu! Tại sao học bổng mà cô cực nhọc lắm mới giành được lại phải lấy ra mời người khác ăn cơm? Cô dựa vào chính mình cố gắng từng chút môt mới giành được học bổng. Trong ký túc xá ngoại trừ Chu Tiểu Vân thì không ai quan tâm đến cô, đến lúc này mới nhớ tới lại chỉ bảo cô phải mời khách. Hoa Nhược Vũ rất rất rất rất không vui.
Thế nhưng Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiên Đan đã đồng ý rồi, một mình cô không đồng ý chẳng phải thành không hòa đồng sao? Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Vu Giai, cô nghẹn một bụng lửa giận.
Sau lưng, Hoa Nhược Vũ tìm Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan nói chuyện mời khách, oán giận:
Tiểu Vân, chúng ta khó khan lắm mới giành được học bổng, là do bình thường chúng ta nghiêm túc thật sự học tập mới nhận được. Tại sao phải lấy ra mời bọn họ ăn cơm chứ!
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan nhìn nhau, lát sau, Chu Tiểu Vân mới lên tiếng:
Nhược Vũ, chúng ta sống trong cùng một ký túc xá như người một nhà vậy. Nhận được học bổng thì mời mọi người ăn cơm cũng không có gì, nếu không, để tớ bỏ ra nhiều hơn, dù sao tớ cũng nhận được học bổng loại một.
Tưởng Tiêu Đan nhíu mày:
Lời này của cậu tớ không thích nghe, vẫn để ba người chia đều đi!
Nhược Vũ thấy không ai ủng hộ ý kiến của cô, cảm thấy không hài lòng, lại nghe được lời của Tưởng Tiêu Đan thì càng không thoải mái:
Tiêu Đan, học bổng của cậu có mỗi năm trăm đồng, của tớ là một ngàn đồng, còn của Tiểu Vân là nhiều nhất, những hai ngàn đồng, hai chúng ta cộng lại cũng không bằng cậu ấy, để Tiểu Vân bỏ nhiều hơn một chút là đúng rồi!
Tưởng Tiêu Đan lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Vũ thao thao bất tuyệt, nghĩ thầm bình thường không thể nhìn ra nữ sinh mập mạp nhìn qua có vẻ thật thà chất phác này lại là người keo kiệt đến vậy, thảo nào mọi người trong ký túc xá đều không thích chơi thân với cô ta. Cái tính này, ai thích nổi?
Chu Tiểu Vân thấy sắc mặt Tưởng Tiêu Đan không tốt, sợ cô lại nói ra điều gì khó nghe, vội vàng nói:
Thôi, đến lúc đó tớ chi một nửa, nửa còn lại thì để hai cậu chia đều, vậy là được rồi chứ?
Hoa Nhược Vũ cuối cùng cũng hài lòng.
Tưởng Tiêu Đan nhìn Hoa Nhược Vũ rời đi, tức giận thở phì phì:
Giờ tớ đã hiểu tại sao Vu Giai luôn không thích cậu ta rồi, xem ra không phải chỉ do Vu Giai, Hoa Nhược Vũ này chẳng phải loại người lòng dạ rộng lớn gì.
Chu Tiểu Vân lập tức an ủi:
Được rồi, chút chuyện nhỏ này không đáng để tức giận, dù sao tớ là người nhận được nhiều tiền nhất, để tớ trả nhiều hơn cũng được. Đến lúc ăn cơm tìm quán nào tốt tốt một chút, tám nữ sinh tụ tập, cậu đừng làm ầm lên, vui vẻ là được.
Việc đã đến nước này, còn biện pháp gì nữa? Đành phải làm vậy thôi!
Đợi đến buổi tối cuối tuần, toàn thể nữ sinh trong ký túc xá 301 cùng nhau xuất phát tới một tiệm cơm tương đối khá ngay gần trường gọi một bàn thức ăn, lấy thêm mấy chai Sprite, cùng ăn uống vui vẻ.
Khiến Chu Tiểu Vân bất ngờ nhất là tửu lượng của Doãn Dao không tồi, cầm bình rượu đế uống cùng Tiền Đóa Đóa tự nhiên như không.
Doãn Dao ra sức mời mọi người cùng uống rượu đế:
Các chị em, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, Tiểu Vân nhỏ tuổi nhất năm nay đã mười tám, cả ngày uống nước ngọt có gì vui chứ! Hôm nay chúng ta cùng uống rượu đế, không say không về!
Tưởng Tiêu Đan là người đầu tiên hưởng ứng, rót một ly rượu, cùng Doãn Dao uống hai chén.
Chu Tiểu Vân nhìn Tưởng Tiêu Đan uống một hơi cạn sạch ly rượu thì há hốc miệng. Quả là nữ trung hào kiệt nha! Không cái gì có thể làm khó cô ấy!