• 1,470

Chương 339 + 340


Số từ: 3013
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 339: Dương Phàm động lòng
Tưởng Tiêu Đan là chủ lực của đội tuyển nữ hệ tiếng Trung sắp tham gia giải thi đấu bóng rổ hữu nghị của trường, mỗi ngày bận tập luyện ở sân bóng rổ không thấy bóng dáng.
Buổi tối chờ Tưởng Tiêu Đan về ký túc xá, Doãn Dao ngạc nhiên kêu lên:
Tiêu Đan, mau soi gương đi!

Không hiểu gì, Tưởng Tiêu Đan bị Doãn Dao kéo tới trước gương nhỏ, Tưởng Tiêu Đan nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy mình bị sao:
Sao vậy? Tớ vẫn tốt mà!

Doãn Dao chậc chậc nói:
Trông gương mặt cậu này, vốn không trắng, giờ ngày ngày phơi dưới ánh mặt trời, hình như đen đi rất nhiều đó.

Tưởng Tiêu Đan không quá để ý nhún vai:
Tập luyện mà, không có cách nào khác, đen đi tí thôi!

Vu Giai đang nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe vậy lập tức nói:
Gương mặt con gái quan trọng nhất, nhất định phải chăm sóc kĩ, không tranh thủ lúc trẻ dưỡng nhiều, sau này làn da sẽ thô ráp. Cậu xem, ngày nào tớ cũng đắp mặt nạ không dám gián đoạn.

Doãn Dao nghe xong cũng đi đắp mặt nạ.
Chu Tiểu Vân nhìn Vu Giai như có ma thuật lột lớp màng mỏng trên mặt xuống, chậc chậc, cảm giác tựa như lột cả da mặt xuống vậy. Nhưng sau khi đắp mặt nạ xong hình như da Vu Giai trắng hơn một chút.
Vu Giai hào phóng đưa mặt nạ mình dùng cho những người khác dùng thử.
Tưởng Tiêu Đan không từ chối được ý tốt của Vu Giai, ngồi trên giường tùy cô ấy làm đẹp cho mình.
Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt Tưởng Tiêu Đan trắng bệch ngồi yên một chỗ như nữ quỷ không khỏi nở nụ cười:
Tiêu Đan, nếu buổi tối cậu để nguyên thế này ra ngoài, đảm bảo hù chết ối người.

Tưởng Tiêu Đan nhe răng trợn mắt muốn cù Chu Tiểu Vân.
Vu Giai ngăn không cho cô động đậy:
Chớ lộn xộn, thành thành thật thật ngồi đây. Nhất là gương mặt tốt nhất không nên có biểu cảm gì.

Vẻ mặt Tưởng Tiêu Đan đau khổ nói:
Tớ còn phải ngồi thế này bao lâu nữa mới được a!

Vu Giai nói:
Chí ít cũng phải hơn mười phút!

Tưởng Tiêu Đan thở dài não nề, bảo lên nhầm thuyền giặc.
Tiền Đóa Đóa thay xong quần áo trở về, thấy Doãn Dao và Tưởng Tiêu Đan đều đắp mặt nạ thì hứng thú, cũng đem của mình ra:
Tiểu Vân, đến xem mặt nạ tuần trước tớ mới mua này. Hiệu qủa tốt cực, không giống loại bình thường dính trên mặt, của tớ không khác sữa rửa mặt mấy, mát xa trên mặt mấy cái là rửa được luôn.

Vu Giai vừa nghe thế lập tức xông tới, cùng Tiền Đóa Đóa nghiên cứu.
Tiền Đóa Đóa muốn cả Chu Tiểu Vân cũng tới thử xem, cô đành phải thành thật ngồi trên ghế để Tiền Đóa Đóa thoa lên mặt mình, không có cảm giác mấy, chỉ thấy trên mặt rất mát.
Mấy phút sau, Chu Tiểu Vân rửa mặt.
Tiền Đóa Đóa truy vấn cảm giác thế nào, Chu Tiểu Vân không tiện nói không có cảm giác:
Ách, rất tốt.

Vu Giai cũng thử xem.
Chu Tiểu Vân quay qua nhìn Tưởng Tiêu Đan vẫn đang ngồi đó! Mặt nạ đã khô nên không tiện nói chuyện.
Nghe Tưởng Tiêu Đan hàm hồ hô: ‘Tiểu Vân, mau tới rửa hộ tớ mấy thứ này đi.

Tưởng Tiêu Đan rửa mặt xong thở phào nhẹ nhõm:
Có đánh chết tớ sau này tớ cũng không động đến mấy thứ này đâu.

Chu Tiểu Vân cười ha ha, con gái cá tính như Tưởng Tiêu Đan đúng là hiếm thấy!
Ngày Tưởng Tiêu Đan đi thi đấu, nữ sinh phòng 301 đều đi cổ vũ cho cô ấy.
Trên khán đài cao không ít sinh viên đứng xem. Có cả nam nữ, xem ra đều là tới giúp vui Chu Tiểu Vân ở trên khán đài đụng phải Dương Phàm. Một trường học lớn như vậy, tuy nói học cùng một trường, thế nhưng tỉ lệ gặp mặt rất nhỏ, Chu Tiểu Vân là lần đầu tiên ở trong sân trường gặp Dương Phàm đấy!
Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân, nói chuyện với cô.

Hôm nay sao cậu cũng tới?
Dương Phàm hỏi.
Chu Tiểu Vân nhoài người ra chỉ dưới sân:
Nhìn đi, Tưởng Tiêu Đan phòng tớ đang thi đấu dưới sân, chính là người mặc áo thể thao màu đỏ đó. Chúng tớ đi cổ vũ cho cô ấy.

Dương Phàm nhìn qua, lập tức nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang của cô gái ấy. Với chiều cao 1m7, đứng trong đội tuyển nữ chơi bóng rổ không phải cao nhất nhưng rất kỳ quái, Dương Phàm liếc mắt đã thấy Tưởng Tiêu Đan tóc ngắn.
Duyên phận giữa người với người có thể đột nhiên tới ngay lúc này. Giữa đám ông bạn có thể liếc nhìn nàng không phải cũng là một loại duyên phận sao?
Dương Phàm cũng thích chơi bóng rổ, phân tích về diễn biến trận thi đấu rất rõ ràng. Chu Tiểu Vân vui vẻ vì có bình luận viên ngồi cạnh giới thiệu.
Trông ánh mắt Dương Phàm không chớp tí nào, không phải đang nhìn Tưởng Tiêu Đan đó sao?
Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng này của Dương Phàm cảm thấy rất thú vị, nhận thức Dương Phàm đã nhiều năm cô chưa từng thấy cậu ta biểu hiện hứng thú rõ ràng với cô bé nào như vậy. Nhớ hồi cấp hai Tần Tuyết luôn có hảo cảm với cậu ta, đáng tiếc cậu ta giả ngốc, lên cấp ba vẫn vậy.
Không ít cô gái trong sáng ngoài tối ngầm tiếp cận Dương Phàm, nhưng cậu ta không động đậy, hoàn toàn không có thời kỳ trưởng thành xuân tâm nhộn nhạo của lũ con trai.
Chu Tiểu Vân cố ý trêu cậu ta:
Dương Phàm, cậu xem Tưởng Tiêu Đan chơi bóng rổ thế nào?

Dương Phàm bất thình lình có chút bị xem thấu tâm tư, giả vờ yên lặng đáp:
Trong nhóm nữ, cậu ấy chơi bóng không tệ lắm.

Lúc này, vừa vặn Tưởng Tiêu Đan cướp được bóng, một cú ném xa ba điểm.
Trúng!
Trên khán đài vỗ tay ầm ĩ, Dương Phàm đứng lên lớn tiếng nói
Hay
! Chu Tiểu Vân kích động vỗ tay liên tục, ba điểm đó, đẹp trai quá đi.
Tưởng Tiêu Đan nghe được tiếng trên khan đài trầm trồ khen ngợi, theo tiếng nhìn qua, vừa vặn thấy được Chu Tiểu Vân và Dương Phàm. Cô hài lòng giơ chữ V, nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn vầng thái dương.
Giây phút đó Dương Phàm cảm thấy tim mình đập thình thịch. Sống hai mươi năm, rốt cuộc cậu cảm nhận được cảm giác động lòng vì một cô gái.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Tưởng Tiêu Đan người ướt đẫm mồ hôi đi tới. Mấy người Chu Tiểu Vân và Tiền Đóa Đóa sớm nghênh đón, chuẩn bị ăn mừng đội nữ hệ tiếng Trung chiến thắng.
Dương Phàm tất nhiên không tiện đi theo, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan gương mặt ướt mồ hôi, làn da bị phơi rám nắng, cõi lòng đầy tâm sự ra về.
Mấy ngày sau, Dương Phàm luôn có chút tâm thần không yên. Nghĩ đến tìm Chu Tiểu Vân giúp đỡ, lại ngại. Lúc này, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao Lý Thiên Vũ luôn do dự lo trước nghĩ sau khi đối mặt với Chu Tiểu Vân. Aizz, hóa ra sau khi thích một cô gái, các bạn nam không thể thẳng thắn nổi…
Cuối cùng anh không nhịn được gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ:
Thiên Vũ, sao gần đây cậu không đến tìm tớ hả?

Lý Thiên Vũ ở bên kia cười ha ha:
Không phải cậu không biết chủ nhật tớ phải đi làm, thế nào, muốn tớ kéo đi à?

Dương Phàm cười mắng Lý Thiên Vũ một câu, sau đó hẹn cậu bạn sang đây chơi một ngày.
Lý Thiên Vũ giả vờ trầm tư suy nghĩ một lúc:
Được rồi, tối thứ sáu tớ qua chỗ cậu. Nhưng chỉ có thể ở một tối thôi, chiều hôm sau tớ phải về.

Dương Phàm cuối cùng cũng trấn tĩnh hơn một chút.
Chương 340: Giật dây bắc cầu (1)
Buổi chiều thứ sáu hết giờ học, Dương Phàm ra cổng trường học chờ Lý Thiên Vũ.
Đợi hơn nửa giờ mới thấy Lý Thiên Vũ đạp xe đạp đến, Dương Phàm trách:
Sao giờ mới đến hả? Tớ chờ cậu lâu quá rồi.

Lý Thiên Vũ hô to oan uổng:
Hết tiết là tớ phi đến ngay, suốt đoạn đường đạp xe rất nhanh. Năng lượng toàn thân tiêu hao hết sạch, không được, tối nay cậu phải mời tớ ăn một bữa no nê để tớ bồi bổ.

Dương Phàm cười vỗ vai Lý Thiên Vũ:
Đi, xin mời. Học kỳ này tớ lại cầm học bổng loại một, tiền kia tớ vẫn giữ lại không tiêu đến. Đêm nay mời cậu và Chu Tiểu Vân oánh chén một bữa.

Lý Thiên Vũ không khách khí nói :
Đương nhiên, tớ muốn chọn cửa hàng đắt một chút, tiêu hết học bổng của cậu thì thôi.

Hai người đùa giỡn một lúc, thì thấy Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cùng đi tới.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân sớm lên nghênh đón, kỳ quái chính là, luôn luôn bình tĩnh Dương Phàm hình như cũng có chút kích động a! Nhìn lại ánh mắt Dương Phàm nhìn thẳng vào Tưởng Tiêu Đan bên cạnh Chu Tiểu Vân, trong lòng anh đã hiểu. Ha ha, hóa ra Dương Phàm coi trọng Tưởng Tiêu Đan a!
Trong lòng Lý Thiên Vũ đang thầm vui mừng, Dương Phàm ơi Dương Phàm, cậu cười tớ bao nhiêu năm qua. Bây giờ, cuối cùng đến lượt cậu. Ha ha!
Chu Tiểu Vân nhìn thấy Lý Thiên Vũ, nở nụ cười:
Đã lâu không gặp, có vẻ cậu rất bận nhỉ!

Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt thở dài nói:
Không có cách nào khác, ai giống cậu và Dương Phàm học giỏi thế. Con nhà nghèo tụi tớ muốn học đại học đành phải vất vả hơn người.

Bị Dương Phàm đập một quyền:
Xuống địa ngục đi!

Đương nhiên Chu Tiểu Vân biết gia cảnh của Lý Thiên Vũ.
Nhà Lý Thiên Vũ chỉ bình thường, em trai em gái cậu ấy đều đang đến trường, trong nhà thực sự không dễ chu cấp tiền học đại học cho cậu ấy. Vì thế, Lý Thiên Vũ từ lúc đỗ đại học vẫn cố gắng làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí. Dưới tình huống như thế, vẫn được học bổng loại hai có thể nói cậu ấy vẫn chăm chỉ học tập.
Tuy cô và Lý Thiên Vũ không thường gặp mặt, nhưng vẫn liên lạc qua lại. Gần như mỗi tuần Lý Thiên Vũ đều gửi một phong thư cho Chu Tiểu Vân nên đối với cuộc sống của cậu ấy cô vẫn biết rõ tám, chin phần.
Nói thật, Chu Tiểu Vân rất hưởng thụ loại quan hệ như hiện nay.
Nói là người yêu thì chưa tới. Thế nhưng gần gũi hơn bạn bè bình thường rất nhiều.
Cảm giác mơ hồ này rất tốt, Chu Tiểu Vân quyết định cứ tiếp tục duy trì như vậy. Chuyện sau này sau này hãy nói, giờ tuổi còn nhỏ mà! Cô mới mười tám tuổi, Lý Thiên Vũ cũng mới hai mươi thôi!
Tưởng Tiêu Đan từng tiếp xúc với Lý Thiên Vũ, Dương Phàm mấy lần, người trẻ tuổi rất dễ hòa mình, vì thế có thể nói chuyện mấy câu.
Dương Phàm nói chuyện với Tưởng Tiêu Đan bỗng nhắc tới chuyện lần trước ở sân vận động:
Tưởng Tiêu Đan, cậu chơi bóng rổ rất khá.

Tưởng Tiêu Đan được Dương Phàm khen mở cờ trong bụng, cười ha ha nói:
Đừng khen tớ nữa, tớ sắp bay lên trời rồi. Tớ từng nghe Tiểu Vân nói, cậu và Lý Thiên Vũ đều là cao thủ bóng rổ. Hôm khác có cơ hội dạy tớ mấy chiêu nhé.

Dương Phàm vội khiêm tốn mấy câu, nhân cơ hội này hẹn Tưởng Tiêu Đan mấy ngày nữa gặp mặt ở sân bóng rổ.
Lý Thiên Vũ lập tức nảy sinh vài phần kính trọng với cậu bạn thân. Biết tận dụng cơ hội tiếp cận giai nhân a, điểm ấy đáng giá học tập.
Chu Tiểu Vân biết rõ tâm ý Dương Phàm cố ý lấy cậu ta ra đùa:
Dương Phàm, hôm nay cậu đến lớp chúng tớ tìm tớ làm gì hả! Không phải chỉ đứng ở đây nói chuyện chứ!

Dương Phàm cười hì hì:
Đương nhiên không rồi, Chu đại tiểu thư, hôm nay tớ đặc biệt đến mời khách. Học kỳ lại cầm học bổng loại một, đã sớm muốn mời khách rồi, đáng tiếc Thiên Vũ luôn bận không có thời gian. Hôm nay vừa vặn cậu ấy rảnh rỗi qua đây, đương nhiên tớ phải gọi cả cậu nữa.

Lý Thiên Vũ vừa định nói
Rõ ràng là cậu gọi tớ đến sao đã biến thành tớ rảnh rỗi sang cọ cơm hả
, bị Dương Phàm véo một cái sau lưng. Ai a, đau quá!
Lý Thiên Vũ một bên len lén xoa lưng một bên gật đầu:
Đúng vậy, lâu rồi tớ không tới thăm các cậu, rất muốn sang chơi. Chiều hôm nay đúng lúc học xong nên đến.

Nể tình quá khứ Dương Phàm giúp mình nhiều thứ, Lý Thiên Vũ nghĩa bất dung từ cõng vết nhơ, giúp Dương Phàm một phen. Thật ra đây cũng là lời trong lòng anh. Tuy thường xuyên gửi thư cho Chu Tiểu Vân nhưng cơ hội gặp mặt ít đến đáng thương. Một hai tháng mới thấy gặp một lần là chuyện rất đau khổ. Ai!
Chu Tiểu Vân tinh mắt thấy ngay giữa Lý Thiên Vũ và Dương Phàm có mờ ám, cười thầm không ngớt. Dương Phàm muốn theo đuổi bạn gái cư nhiên lấy cô và Lý Thiên Vũ ra làm tấm chắn.
Tưởng Tiêu Đan cười sang sảng:
Tớ là người ngoài tới tham gia lần tụ hội của các bạn học cũ này có phải không thức thời không, nếu không tớ về trước!

Dương Phàm liên tục xua tay:
Đừng đừng đừng, ở lại cùng nhau ăn cơm trong mắt hai người bọn họ nào có sự tồn tại của tớ a. Coi như cậu ngồi cùng tớ cho vui. Đi nào, chúng ta đi trước, để hai người đó nói chuyện đi.

Nhìn Dương Phàm cùng Tưởng Tiêu Đan cười cười nói nói đi trước một bước, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau, Dương Phàm, mặt dày quá, lời như thế cũng không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.
Cái gì gọi là
ở lại cùng nhau ăn cơm trong mắt hai người bọn họ nào có sự tồn tại của tớ a
? Rõ là trợn mắt nói mò.
Chu Tiểu Vân oán hận nói:
Dương Phàm chết tiệt, sớm biết thế không giúp cậu ta nữa. Không gọi Tưởng Tiêu Đan ra, để cậu ta lo lắng hoài luôn.

Nói nói Chu Tiểu Vân xì nở nụ cười. Hôm nay Dương Phàm đến lớp tìm cô, nàng còn tưởng có chuyện gì quan trọng, không ngờ mục đích của cậu ta là nhờ cô hẹn cả Tưởng Tiêu Đan ra ăn cơm cùng bọn họ.
Giật dây bắc cầu? Việc này Chu Tiểu Vân chưa bao giờ làm, nể tình bạn học cũ cô lập tức đáp ứng .
Được rồi được rồi, thành thật thừa nhận, cô muốn xem trò vui của Dương Phàm!
Dương Phàm này, cả ngày như bà tám động tí lấy người khác ra pha trò, Chu Tiểu Vân sớm khó chịu vì điểm đó của cậu ta. Hiện tại á, hắc hắc, cuối cùng đến phiên Dương Phàm động dục — ách, không, là động tâm. Không cười nhạo cậu ta thì uổng quá.
Lý Thiên Vũ nghĩ không khác Chu Tiểu Vân lắm, hai người đều ôm tâm tình xem kịch vui đi theo.
Bốn người chia làm hai, Dương Phàm cùng Tưởng Tiêu Đan đi trước, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đi sau một đoạn.
Lý Thiên Vũ vừa đi vừa hỏi Chu Tiểu Vân:
Tiểu Vân, thời gian này trôi qua thế nào?
Mỗi lần Lý Thiên Vũ viết thư đều kín một tờ giấy, Chu Tiểu Vân hồi âm chỉ có mấy câu.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ không dám xoi mói gì, nghĩ thầm chỉ cần cô ấy chịu hồi âm là được rồi.
Chu Tiểu Vân kể chuyện ở Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm.
Lý Thiên Vũ mẫn cảm phát giác cái tên Tần Hãn hội trưởng trong miệng Chu Tiểu Vân kia có chút vấn đề, thầm nghĩ sau khi ăn xong phải hỏi Dương Phàm xem vị Tần Hãn này là thần thánh phương nào.
Lý Thiên Vũ kể cho Chu Tiểu Vân chuyện làm gia sư:
Học sinh của tớ là một em lớp mười một, cả ngày mê lên mạng, coi như thông minh, chỉ lười không chịu học. Một tuần hai tối, cộng thêm làm thứ bảy và nửa ngày chủ nhật.

Dương Phàm nghe Lý Thiên Vũ kể chuyện làm gia sư, cảm thấy hứng thú cũng hóng hớt nghe.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.