• 1,470

Chương 347 + 348


Số từ: 3109
Chương 347: Hẹn hò (1)
Trong lòng Chu Tiểu Vân thực sự không khó chịu chút nào sao?
Đây là vấn đề rất nhiều người quan tâm, chỉ cần ba người cùng xuất hiện không tránh được có bạn học bàn luận xôn xao cộng lặng lẽ quan sát.
Xét về cá nhân chẳng ai có ác ý, nhưng ai cũng muốn biết khổ công theo đuổi Chu Tiểu Vân hơn một năm giờ khi Giang Học Lỗi thành một đôi với Lộ Lệ Nhã, Chu Tiểu Vân sẽ có phản ứng gì.
Con gái mà, khó tránh khỏi bụng dạ có chút hẹp hòi, ai vui mừng khi một người con trai quỳ gối dưới váy mình di tình biệt luyến? Cho dù người kia mình không thích.
Trong lòng Chu Tiểu Vân tất nhiên có cảm giác.
Người vẫn tự xưng thích mình, hình như không có mình không sống nổi nhanh như vậy đã thành một đôi với Lộ Lệ Nhã. Dù sớm chuẩn bị trong lòng, khi cô nhìn thấy hai người đi chung vẫn bị hoảng sợ.
Tốc độ này quá nhanh thì phải! Hóa ra nữ truy nam thực sự chỉ cách một tầng sa…
Bỗng nhiên cô liên tưởng đến một điều.
Thiệu Sắc Vi là một cô gái ưu tú và xuất sắc, hơn nữa vẫn có tình cảm với Lý Thiên Vũ. Trong lòng cậu ta chẳng lẽ không có chút cảm giác nào với cô ấy sao?
Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây không hiểu sao trong lòng bắt đầu bực bội không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.
Lộ Lệ Nhã và Giang Học Lỗi tiến triển thần tốc, trong một thời gian ngắn ngủi phát triển thành một đôi, làm cho tất cả mọi người ngã bể kính mắt.
Thế nhưng, càng không muốn nghĩ đến, vấn đề này càng luẩn quẩn trong đầu.
Vì thế, khi Lý Thiên Vũ vui vẻ gọi điện thoại
Báo cáo
với Chu Tiểu Vân mình được làm phó chủ tịch hội học sinh, cô hỏi vấn đề làm bản thân bối rối lâu nay:
Lý Thiên Vũ, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm cậu à?

Lý Thiên Vũ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Chu Tiểu Vân sẽ hỏi vấn đề này:
Ách, sao cậu hỏi cái này?
Không thể trách anh ngạc nhiên, Chu Tiểu Vân chưa bao giờ nhắc tới Thiệu Sắc Vi trước mặt anh!
Sau khi Chu Tiểu Vân hỏi xong cũng có chút hối hận, nhưng lỡ nói rồi, liền thẳng thắn hỏi rõ ràng:
Tớ hỏi cậu, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm hoặc gọi điện thoại, viết thư cho cậu à?

Lý Thiên Vũ không rõ câu hỏi của cô có hàm ý gì, thế nhưng vẫn thật thà trả lời:
Không phải rất thường xuyên. Khoảng hai tuần sẽ gọi cho tớ một lần. Chừng một tháng sẽ đến mời tớ ăn cơm gì gì đó. Đều là bạn học cũ, tớ không thể cự người ta ngoài ngàn dặm.

Chu Tiểu Vân không nói gì. Hừ, xem ra Thiệu Sắc Vi rất tích cực nhỉ!
Lý Thiên Vũ chậm chạp nói tiếp:
Tiểu Vân, có phải cậu mất hứng khi cậu ấy đến tìm tớ không? Vậy sau này tớ sẽ không để ý đến cậu ấy nữa. Chủ yếu vì tớ cảm thấy con gái đã chủ động mà bơ người ta thì không tiện lắm. Nhưng tớ chưa từng chủ động hẹn cậu ấy.

Chu Tiểu Vân hừ một tiếng:
Nếu có bạn gái nào chủ động nói thích cậu, có phải cậu cũng cảm thấy băn khoăn khi không chấp nhận người ta không?

Lý Thiên Vũ hô to oan uổng:
Trời đất chứng giám, Tiểu Vân, tớ chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu hết. Tớ xin thề, tớ chưa bao giờ có ý gì với người con gái khác. Cậu phải tin tớ!

Khóe miệng Chu Tiểu Vân mỉm cười, ngoài miệng lại nói:
Cậu nói với tớ cái này làm gì? Tớ đâu phải bạn gái cậu, cậu thích ai thì kệ cậu chứ.

Lý Thiên Vũ ở đầu dây bên kia cười ha ha.
Từ trước đến nay mấy lời chất vấn kiểu này đều là con gái hỏi bạn trai mình, được Chu Tiểu Vân hỏi như vậy Lý Thiên Vũ cảm thấy thật hạnh phúc!
Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, xem ra cuối cùng em đã bắt đầu quan tâm tới tôi rồi! Nếu không sao em lại để ý chuyện của Thiệu Sắc Vi thế? Hắc hắc ~
Vấn đề xoay quanh dưới đáy lòng lâu nay cô đã hỏi được nên thoải mái hơn rất nhiều. Không tự chủ được kể cho Lý Thiên Vũ nghe chuyện của Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã.
Trong điện thoại không tiện nói tỉ mỉ, Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói mơ mơ hồ hồ có chút không hiểu:
Thôi, mai là thứ bảy, tớ đến chỗ cậu. Gặp rồi hãy nói!

Chu Tiểu Vân vừa nghe ngày mai Lý Thiên Vũ sẽ qua, trong lòng bắt đầu chờ mong.
Hôm sau, Chu Tiểu Vân cố ý mặc áo T-shirt mới mua cùng với quần jean, đeo túi xách rất đẹp, mái tóc dài bện sau gáy, thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại xinh đẹp.
Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân hiếm khi soi gương kĩ thế trong lòng có sổ:
A, có phải hôm nay Lý đại soái ca sẽ đến không nhỉ?

Chu Tiểu Vân bị trêu hơi xấu hổ, không nhịn được soi gương lần nữa.
Tưởng Tiêu Đan tự trách mình lắm miệng, biết rõ Chu Tiểu Vân da mặt mỏng còn nói thế làm gì?
Bây giờ trong phòng ký túc đã lắp điện thoại riêng, tuy cả phòng dùng chung một cái, nhưng tiện hơn hẳn trước đây phải xuống dưới lầu nghe điện.
Chu Tiểu Vân ở trong ký túc xá đợi một lúc, nhận được điện thoại của Lý Thiên Vũ:
Tiểu Vân, một lúc nữa tớ và Dương Phàm sẽ đến dưới lầu, cậu rủ Tưởng Tiêu Đan đi cùng nhé.

Chu Tiểu Vân ừ một tiếng, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tưởng Tiêu Đan đã quen việc Chu Tiểu Vân đi chơi luôn dẫn mình theo, không nói gì theo xuống lầu.
Lý Thiên Vũ và Dương Phàm đang đứng nói chuyện thấy hai cô gái bước xuống, trước mắt sáng ngời.
Lý Thiên Vũ cảm thấy hôm nay Chu Tiểu Vân rất xinh. Anh nghĩ thầm lạ thật, vì sao mỗi lần gặp mặt mình đều cảm thấy cô ấy xinh hơn một chút nhỉ? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này không sai chút nào.
Dương Phàm nhìn thấy Tưởng Tiêu Đan cười đi tới, trong lòng cũng khẽ động. Anh lấy cớ Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ gặp nhau mà vẫn mặt dày đi theo, mục đích đương nhiên là muốn tiếp xúc với Tưởng Tiêu Đan nhiều hơn.
Lý Thiên Vũ vốn không tình nguyện lắm:
Vất vả mãi tớ mới hẹn được Tiểu Vân, cậu đi cùng thì làm nên trò trống gì.

Dương Phàm trừng mắt:
Lúc này chê tớ phiền rồi hả? Trước đây Chu Tiểu Vân không để ý đến cậu, cả ngày cậu kéo theo tớ đến tìm cậu ấy, tớ đã than nửa lời chưa? Lúc này bắt đầu xem tớ chướng mắt đúng không! Cậu có còn chút tình nghĩa huynh đệ nào không hả!

Lý Thiên Vũ giơ tay đầu hàng:
Rồi rồi rồi, sợ cậu đấy. Cùng đi là được chứ gì.

Dương Phàm hài lòng cười:
Thế còn tạm được, được rồi, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân bảo cậu ấy rủ cả Tưởng Tiêu Đan đi nhé.

Lý Thiên Vũ vừa cười vừa đi gọi điện thoại.
Trước đây anh luôn bị Dương Phàm trêu chọc, hiện tại phong thủy đảo ngược, cuối cùng có ngày anh cười nhạo Dương Phàm. Trông dáng vẻ tư xuân của cậu ta kìa, ha ha ha!
Dương Phàm cũng mua một chiếc xe đạp, bốn người vừa đủ hai xe, xuất phát!
Chu Tiểu Vân hỏi:
Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?

Lý Thiên Vũ cười nói:
Đến thành phố N gần hai năm, còn chưa đi một vòng quanh nội thành. Hôm nay chúng ta sẽ dành cả ngày thăm quan thành phố này.

Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm đều tán thành.
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy có chút hứng thú, cười vỗ vai Lý Thiên Vũ:
Hôm nay cậu và Dương Phàm vất vả một chút, làm tài xế vậy!

Dương Phàm cướp lời đáp:
Rất vinh hạnh!

Tưởng Tiêu Đan ngồi sau xe Dương Phàm cười nói:
Không sao, nếu cậu mệt đến lượt tớ đèo cho. Dù sao tớ khỏe lắm, cậu đừng coi tớ như nữ sinh khác.

Chu Tiểu Vân nghe thấy thế cười ha ha.
Chương 348: Hẹn hò (2)
Tưởng Tiêu Đan nhìn Chu Tiểu Vân cười có điểm là lạ, hơi run một chút:
Tiểu Vân, cậu đừng cười như vậy, làm lòng tớ sợ hãi đó!

Chu Tiểu Vân vẫn cười suốt.
Lý Thiên Vũ và Dương Phàm thoạt nhìn một bên nói chuyện một bên đạp xe, kỳ thực tâm tư đều đặt trên người cô gái đằng sau!
Nghe hai người cười đùa, tâm tình các anh cũng vui lây.
Bắt đầu ngày hẹn hò tươi đẹp!
Đi dạo nửa ngày trong các cửa hàng kinh doanh độc quyền thuộc trung tâm thương mại lớn của thành phố, sau khi ăn trưa, lại đi thăm một vòng các thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố N.
Mọi người đều rất thích thú, thanh niên thể lực tốt, cũng không cảm thấy mệt.
Buổi tối, Dương Phàm đề nghị đến KFC ăn thử một bữa, lý do là đồ ăn Tây chưa bao giờ ăn!
Tưởng Tiêu Đan nóng lòng muốn thử, Chu Tiểu Vân tự nhiên không làm bạn mất hứng.
Bốn người cười cười nói nói đẩy cửa kính bước vào. Tìm chỗ ngồi xuống, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ liền đi gọi đồ.
Chu Tiểu Vân kêu Lý Thiên Vũ:
Lý Thiên Vũ, bữa trưa cậu và Dương Phàm đã mời, cơm tối để tớ chủ chi.

Lý Thiên Vũ xua tay:
Hai người các cậu phụ trách ngồi ở đây là được, chuyện khác đừng bận tâm. Yên tâm, trên người tớ mang đủ tiền.

Chu Tiểu Vân bắt đầu tiếc thay cho Lý Thiên Vũ:
Tiền của cậu đều là cực khổ làm thêm kiếm được, tiêu phung phí như vậy rất đáng tiếc a.

Lý Thiên Vũ nghe xong lời Chu Tiểu Vân nói nhất thời trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm:
Cái này sao gọi là xài tiền bậy bạ, nếu cậu muốn thì mỗi ngày tớ được mời cậu ăn cơm cũng vui vẻ.

Dương Phàm liếc mắt:
Tớ bảo này, hai người buồn nôn có thể đổi chỗ khác không, thật là, Tiêu Đan, hai chúng ta đi gọi cơm, để hai người bọn họ ở đây tình ý miên man đi.

Tưởng Tiêu Đan đứng lên đi cùng Dương Phàm. Lý Thiên Vũ cũng không đùn đẩy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt toát ra từ người anh nên không được tự nhiên, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái: Sao gần đây gặp mặt nói chuyện với Lý Thiên Vũ mình cứ có chút khẩn trương nhỉ?
Lý Thiên Vũ không phát hiện Chu Tiểu Vân hơi lạ thường, cười bu lại:
Cậu xem Dương Phàm kìa, cứ dính phía sau Tưởng Tiêu Đan.

Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ nhắc tỉnh lại, cũng nhìn sang. Vừa vặn nhìn thấy Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đang chỉ vào poster trên tường nói gì đó.
Cô cũng nở nụ cười:
Dương Phàm này cứ ba năm hôm lại nhờ tớ hẹn Tưởng Tiêu Đan ra ngoài, sau này hai người bọn họ thành một đôi, tớ phải bắt bọn họ khao mới được!

Lý Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm qua chuyện Chu Tiểu Vân nhắc tới trong điện thoại:
Tiểu Vân, hôm qua trong điện thoại cậu không nói rõ ràng, có phải cái tên Giang Học Lỗi kia còn đang làm phiền cậu không?

Chu Tiểu Vân thở dài, đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần:
Hiện tại cậu ta đã thành đôi với Lộ Lệ Nhã, thường xuyên ra ra vào vào ký túc xá của bọn tớ. Tớ thì không sao, coi như không có chuyện gì chào hỏi thôi. Thế nhưng Lộ Lệ Nhã và tớ luôn không được tự nhiên, aizz!

Lý Thiên Vũ nghe Giang Học Lỗi và nữ sinh khác hẹn hò rất vui vẻ, nghĩ thầm này
Mối họa lớn
đã bị loại trừ:
Cậu đừng để mình bị thiệt thòi, chuyện này từ đầu tới cuối không thể trách cậu. Giang Học Lỗi hiện tại là bạn trai của bạn cậu, cậu đừng để ý tới hắn là được. Về phần người bạn kia, chỉ sợ đang lo lắng trong lòng bạn trai cô ấy còn nhớ tới cậu nên mới như vậy, cậu đừng để trong lòng.

Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ an ủi một hồi, trong lòng thoải mái không hơn.
Xem ra, con người có cái gì không thoải mái cần phải nói ra là tốt nhất. Cứ buồn bực trong lòng sẽ càng ngày càng khó thụ.
Hai người Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan bê khay to về.
Chu Tiểu Vân còn đang chìm trong kiếp trước xa xôi lần cô dẫn con gái Nữu Nữu đi ăn thử một bữa cái gọi là đồ ăn nhanh của phương Tây.
Kỳ thực vô luận là hương vị hay dinh dưỡng, đồ ăn nhanh của phương Tây thua xa đồ ăn Trung Quốc. Nhưng điểm mạnh của nó chính là ở cảm giá, nhất là nam nữ trẻ tuổi, tựa đầu vào nhau anh ăn một miếng khoai tây chiên em uống coca, hehe, rất lãng mạn! Nếu như đi ăn lẩu, nước mắt nước mũi giàn dụa, làm gì còn không khí nữa.
Chu Tiểu Vân cầm một cái hamburger cắn một miếng.
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói:
Thế nào? Ăn ngon không?

Chu Tiểu Vân cười cười:
Bình thường, thỉnh thoảng ăn còn được, ăn thường xuyên tớ không ăn nổi.

Lý Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực:
Vậy là tốt rồi, tớ thật sự lo lắng cậu thích ăn cái này, sau này nếu thường tới đây ăn tớ phá sản mất.

Chu Tiểu Vân biết rõ cậu ta đang nói đùa vẫn không nhịn được đấm nhẹ một cái.
Dương Phàm nhìn Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân tình tứ không khỏi đỏ mắt, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan bên cạnh lại phát hiện ánh mắt cô ấy căn bản không dừng trên người mình. Trong lòng anh thầm thở dài.
Tưởng Tiêu Đan thật sự là một cô gái kì lại, dễ ở chung, rất dễ trở thành bạn bè với bạn, thế nhưng, khi bạn muốn tới gần hơn một bước rất khó khăn.
Dương Phàm hồi tưởng lại hơn nửa năm qua mình lao tâm khổ tứ có chút buồn bã.
Lại nhìn Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân mắt đi mày lại, Dương Phàm cao giọng nói:
Nè nè nè, hai người để ý một chút cảm nhận của tôi có được không?. Định để tôi xem đỏ mắt có phải không.

Lý Thiên Vũ cười trêu nói:
Cậu có gì mà đỏ mắt, bên cạnh có một cô gái tốt thế còn gì.

Nói đùa nửa thật nửa giả làm cho Dương Phàm trong lòng sung sướng.
Tưởng Tiêu Đan cười xua tay:
Các cậu đừng lấy tớ ra nói đùa, tớ thuộc bộ tộc độc thân, không đến hai mươi lăm tuổi tuyệt đối không kết giao với bạn nam. Hơn nữa, Dương Phàm ưu tú như vậy, khẳng định có một đống lớn con gái theo đuổi, làm sao cậu ấy nhìn trúng loại nam nhân bà (con gái mà như con trai) như tớ.

Dương Phàm cấp tốc nói tiếp:
Cũng không hẳn, chưa biết chừng tớ lại thích cậu đấy!

Dương Phàm giả vờ như nói đùa lần đầu biểu lộ tâm ý của mình. Mặt ngoài anh tỏ vẻ thoải mái kì thực trong lòng đập bịch bịch, quan sát tỉ mỉ phản ứng của Tưởng Tiêu Đan.
Đầu tiên cô ấy sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
Đừng trêu tớ nữa, đến đến đến, cho cậu cái đùi gà ăn.

Một cái đùi gà lớn chặn miệng Dương Phàm, làm anh dở khóc dở cười.
Ai!
Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề… (Đường dài đằng đẵng chưa thấy điểm đích)
Chu Tiểu Vân nhìn Dương Phàm suy sụp trở về, cười trộm, thật là thống khoái a… Lần thứ hai chứng minh cho câu nói, vui vẻ sẽ thành lập trên đau khổ của người khác. Ha ha!
Sau khi cơm nước xong, Dương Phàm lại đề nghị mọi người đi hát dù sao, anh không muốn bốn người kết thúc sớm như vậy.
Có người mời khách, không đi thì phí.
Chu Tiểu Vân kéo Tưởng Tiêu Đan đi cùng.
Nói dễ nghe, là giúp Dương Phàm một lần. Còn nói thật vì muốn nhìn dáng vẻ của Dương Phàm khi ở cùng với Tưởng Tiêu Đan!
Tìm một nhà KTV thu phí theo tiếng, mấy hàng KTV này gần như mở cho mấy học sinh và người bình thường có thể trả được, giá không đắt.
Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đều hát rất hay, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan hát cũng không tệ, mấy người tranh nhau cướp micro hát vui vẻ.
Lý Thiên Vũ chọn một bài tình ca, mời Chu Tiểu Vân:
Tiểu Vân, song ca một bài nhé!

Cô vui vẻ đồng ý.
Dương Phàm nhìn quen mắt. Cũng mời Tưởng Tiêu Đan hát một bài tình ca. Tưởng Tiêu Đan từ trước đến nay tự nhiên, không nói hai lời song ca với Dương Phàm.
Hát hơn hai giờ, mắt thấy sắp chín giờ rưỡi, mọi người mới ra về.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.