• 1,406

Chương 355 + 356


Số từ: 2956
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 355: Hiểu lầm nhỏ
Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt Lý Thiên Vũ cười đắc ý trong lòng rất khó chịu.
Cô lạnh lùng nói:
U, mỹ nhân đã tìm tới cửa, anh rất đắc ý a rất vui vẻ a! Có muốn hiện tại đuổi theo liền không?

Lý Thiên Vũ nghĩ thầm một vừa hai phải thôi, chọc Chu Tiểu Vân mất hứng hoa chẳng hái được:
Tiểu Vân, bao năm qua anh toàn tâm toàn ý với em, đã bao giờ liếc nhìn cô gái khác đâu? Hơn nữa, nếu anh muốn ở cùng một chỗ với Thiệu Sắc Vi sợ rằng cấp ba đã hạ thủ, sao kéo dài đến giờ, em phải tin anh!

Sắc mặt Chu Tiểu Vân hơi dịu xuống.
Cũng đúng, Thiệu Sắc Vi từ cấp ba đã có ý với Lý Thiên Vũ, khi đó cô hờ hững với anh cũng không thấy anh dời mục tiêu. Tạm thời tin Lý Thiên Vũ nói anh toàn tâm toàn ý với mình!
Nghĩ thông suốt điều này Chu Tiểu Vân lại có tâm trạng nói đùa:
Xem ra Thiệu Sắc Vi thật sự rất có tình cảm với anh nha. Con gái theo đuổi con trai cần rất nhiều dũng khí.

Lý Thiên Vũ cười hắc hắc:
Đó là chuyện của cô ấy, chúng ta có thể không nhắc đến cô ấy không. Lâu lắm mới gặp một lần, nhớ em chết đi được. Khung cảnh lãng mạn này mà thảo luận về một người ngoài chẳng phải rất lãng phí? Đến, qua đây, cho anh hôn một cái!

Chu Tiểu Vân cười né tránh, hai người vui đùa ầm ĩ.
Sau này trong cuộc sống, lúc Chu Tiểu Vân yên tĩnh chung quy không tự chủ nghĩ đến Thiệu Sắc Vi.
Thật không ngờ có một ngày cô và Thiệu Sắc Vi sẽ trở thành tình địch.
Có một cô gái ưu tú như thế luôn nhìn chằm chặp Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân có chút khẩn trương lại có chút kiêu ngạo.
Bạn trai của mình được cô gái khác thích đối với cô chính là một cảnh báo không lớn không nhỏ!
Lý Thiên Vũ ở trong điện thoại nghe Chu Tiểu Vân nói đùa
Giờ em phải trông chừng anh thật chặt, phòng ngừa bị cô gái khác cướp đi
cười không khép miệng được.
Theo cấp hai lên cấp ba rồi đến đại học, từ trước đến nay đều là anh nơm nớp lo sợ lo lắng có nam sinh thích Chu Tiểu Vân theo đuổi cô. Rốt cuộc có một ngày, cô để ý đến anh như vậy.
Trong câu nói nhẹ nhàng ấy là một mảnh tâm ý của cô ấy. Lý Thiên Vũ cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, sắp tràn ra khỏi lồng ngực mất.
Sau khi Tiểu Bảo khai giảng phải tập quân sự, chờ tập quân sự kết thúc đến tìm chị.
Chu Tiểu Vân quan sát Tiểu Bảo đen hẳn đi cười nói:
Mấy ngày tập quân sự em đen đi nhiều đó!

Tiểu Bảo từ trước đến nay trắng nõn thanh tú không thua con gái, Chu Tiểu Vân cứ lo lắng Tiểu Bảo rất gầy quá yếu ớt. Hiện tại xem ra, bị phơi đen Tiểu Bảo vẫn là một anh chàng rất đẹp trai. Khác với kiểu tuấn lãng man lỳ của anh trai Đại Bảo, Tiểu Bảo thuộc kiểu tuấn tú.
Tiểu Bảo nghe xong cười nói:
Em muốn phơi đen đi ấy chứ, đỡ bị trêu là bạch diện thư sinh.

Bạch diện thư sinh? Thực sự chuẩn xác a! Chu Tiểu Vân mỉm cười.
Tiểu Bảo ngắm nhìn chị gái dung quang tỏa sáng, phát hiện hình như chị ấy hoạt bát và sáng sủa hơn hẳn trước đây.
Trước đây Chu Tiểu Vân đương nhiên cũng đẹp, nhưng chỉ như một đầm nước tĩnh lặng. Hiện tại quanh người chị ấy có sự quyến rũ khó tả, giống như một đóa hoa hé nở.
Trong lòng Tiểu Bảo thầm đoán, chắc chị đang yêu! Thư từ suốt mùa hè, đương nhiên Tiểu Bảo trong lòng đều biết, xem ra là bạn trai chị ấy viết.
Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo tới căng tin trường học ăn cơm:
Tiểu Bảo, căng tin trường học bọn chị có mấy món rau xào ăn cực kì ngon. Hai chúng ta hôm nay sẽ không ra bên ngoài ăn cơm, ở đó chọn mấy món.

Tiểu Bảo cười nói:
Ăn cái gì cũng được, dù sao em không kén ăn.

Không kén ăn á? Chu Tiểu Vân cười. Hồi bé Tiểu Bảo cực kì kén ăn, về sau được cô từng bước hướng dẫn mới thành không kiêng ăn gì. Điểm này có công lao rất lớn của cô!
Hai chị em thân thân thiết thiết vừa đi vừa nói.
Người không biết nói chưa biết chừng sẽ cho rằng đây là một đôi! Tưởng Tiêu Đan đã hiểu lầm.
Cô vừa chơi bóng rổ vọt vào ký túc xá tắm qua rồi đến căng tin dùng cơm, vừa vặn gặp lúc Chu Tiểu Vân đang giới thiệu cho em trai bảo bối của mình.
Tưởng Tiêu Đan liếc mắt một cái thấy hai chị em Chu Tiểu Vân cười cười nói nói. Cô nhíu mày gọi Chu Tiểu Vân một tiếng.
Chu Tiểu Vân vừa nhìn là Tưởng Tiêu Đan:
Tiêu Đan, qua đây ăn cùng bọn tớ đi!

Tưởng Tiêu Đan đáp một tiếng, bê cơm ngồi xuống.
Tiểu Bảo nói với chị một tiếng:
Em qua bên kia bê bát canh.
Sau đó liền đi.
Tưởng Tiêu Đan tranh thủ lúc này nhanh nhảu khuyên Chu Tiểu Vân:
Tiểu Vân, cậu không thể lưỡng lự. Lý Thiên Vũ là một nam sinh rất tốt, có bạn trai như vậy cậu nên thấy đủ. Ngàn vạn lần đừng làm chuyện bắt cá hai tay!

Sau Chu Tiểu Vân khi nghe xong ngạc nhiên, chờ kịp phản ứng cười ngặt nghẽo.
Tưởng Tiêu Đan bị cười mạc danh kỳ diệu:
Làm sao vậy? Tớ nói sai gì à?

Chu Tiểu Vân nhịn cười nói:
Cậu nói đến ai vậy, nam sinh kia là em ruột tớ, tên Chu Chí Lương. Năm nay vừa thi đậu Đại học y khoa N, kết thúc tập quân sự đến chơi.

Tưởng Tiêu Đan líu lưỡi.
Sau khi Tiểu Bảo về, Chu Tiểu Vân trịnh trọng giới thiệu hai người.
Tưởng Tiêu Đan vừa chào hỏi Tiểu Bảo vừa quan sát Tiểu Bảo, nãy không nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện hai chị em có năm phần tương tự. Đứng chung một chỗ liếc mắt có thể nhìn ra là chị em.
Tưởng Tiêu Đan lần thứ hai vì mình không có ánh mắt xấu hổ một phen.
Chờ Tiểu Bảo đi, Tưởng Tiêu Đan nói với cô:
Tiểu Vân, em trai cậu thật tuấn tú. Tớ rất ít nhìn thấy chàng trai nào xinh trai như vậy! Hơn nữa còn anh cậu và cậu nữa, mấy anh em nhà cậu đều là nhân trung long phượng.

Chu Tiểu Vân nghe Tưởng Tiêu Đan tâng bốc từ chối thì bất kính, nhưng nghe được có người tán dương Tiểu Bảo cô đặc biệt vui vẻ và kiêu ngạo. Tâm trạng này giống hệt như lúc nghe được có người tán thưởng anh trai cô.
Tiền Đóa Đóa cũng cảm thán với Chu Tiểu Vân:
Tiểu Vân, em trai em xinh zai ghê. Làm sao bây giờ? Hình như chị muốn di tình biệt luyến thích em trai em rồi.

Chu Tiểu Vân cười đến mức không dậy nổi.
Tiền Đóa Đóa vẫn nhớ mãi không quên đối với Đại Bảo, rất nhiều lần than thở với cô
Sao anh em không tới tìm em a
.
Đại Bảo vừa có thời gian sẽ đi tìm Lưu Lộ, đâu rảnh đến tìm cô em gái này chứ! Con trai lúc yêu đặc biệt trọng sắc khinh muội là chuyện rất bình thường.
Chu Tiểu Vân nhắc khéo Tiền Đóa Đóa:
Anh em luôn thích một nữ sinh, có thời gian anh ấy chạy đến chỗ người ấy, làm gì có thời gian đến thăm em.

Tiền Đóa Đóa rất mất mát. Đương nhiên cô nghe ra ý trong lời Chu Tiểu Vân, xem ra Đại Bảo không có tình cảm gì với mình, đều là cô đơn phương…
Một lúc sau, Tiền Đóa Đóa tiếp nhận sự thật không thể không tiếp nhận này. Thực ra, nam sinh theo đuổi cô có cả đống, không biết tại sao, Tiền Đóa Đóa không nhìn trúng.
Bởi vì trong lòng có một chàng trai ưu tú, cho nên không nhìn thuận mắt các nam sinh khác…
Chương 356: Cãi nhau
Có vị khách làm Chu Tiểu Vân rất bất ngờ đến tìm cô.
Chu Tiểu Vân nghe bạn học chuyển lời:
Chu Tiểu Vân, có một người tự xưng là bạn học cũ của cậu đến tìm.

Chu Tiểu Vân để sách trong tay xuống ra khỏi phòng học, vừa nhìn liền ngẩn người.
Bóng lưng quen thuộc kia là Thiệu Sắc Vi!
Chu Tiểu Vân đi tới, khách khí nói:
Không ngờ hôm nay cậu đến tìm tôi.
Thiệu Sắc Vi và cô rất ít gặp gỡ, từ lúc lên đại học, tuy nói ở cùng một thành phố nửa năm không gặp một lần.
Vì thế, nhìn thấy Thiệu Sắc Vi đến tìm, trong lòng Chu Tiểu Vân ngạc nhiên. Không khỏi suy đoán lý do cô ấy đến. Chẳng lẽ là…..
Thiệu Sắc Vi ý vị khó dò cười cười:
Tôi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định tới tìm cậu. Đi thôi. Chúng ta ra bên ngoài tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện.

Chu Tiểu Vân yên lặng đi cùng Thiệu Sắc Vi tới núi giả trong Đại học N, gần đó vừa vặn có ghế đá bàn đá. Hai người sau khi ngồi xuống nhất thời im lặng.
Chu Tiểu Vân thấy Thiệu Sắc Vi tâm sự nặng nề rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi:
Cậu đặc biệt tới tìm tôi nhất định có việc. Có gì cậu cứ nói.

Thiệu Sắc Vi nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Vân:
Tôi đến đây chính là muốn hỏi cậu, cậu có thích Lý Thiên Vũ không?

Chu Tiểu Vân sửng sốt, hỏi ngược lại:
Vấn đề này hình như không liên quan đến cậu!

Chu Tiểu Vân phát giác Thiệu Sắc Vi hình như có ý đồ bất thiện thái độ cũng lạnh nhạt rất nhiều. Có thích Lý Thiên Vũ không Vấn đề? này Thiệu Sắc Vi hỏi có phần buồn cười, cô có tư cách gì đến hỏi thay anh?
Thiệu Sắc Vi đơn giản nói một lần hết lòng mình:
Bởi vì tôi rất thích Lý Thiên Vũ, vì thế tôi thái độ của cậu. Nếu cậu không thích cậu ấy, xin cậu không nên cho cậu ấy hi vọng. Nếu cậu cũng thích cậu ấy, như vậy, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu.

Chu Tiểu Vân bị Thiệu Sắc Vi nói làm dở khóc dở cười:
Cậu nói lời này có phần quá buồn cười, Lý Thiên Vũ tự nhiên có ý nghĩ của riêng mình, hai chúng ta có tư cách gì bàn luận cạnh tranh công bằng.
Mấu chốt phải nhìn Lý Thiên Vũ thích ai có được không. Thật là cư nhiên ở trên người cô trình diễn tiết mục tranh giành tình nhân.
Chu Tiểu Vân xác định mình không thích cảm giác này, rất không thích. Cô gái khác thích bạn trai mình còn quang minh chính đại tìm tới cửa khiêu chiến với mình? Trong lòng cô khó chịu cực kỳ.
Thiệu Sắc Vi cố chấp nói:
Tôi biết cậu ấy thích cậu, thế nhưng tôi không định buông tha. Cho dù hai người các cậu hiện tại thành một đôi. Tôi cũng không muốn buông tay, tôi có quyền lợi theo đuổi người trong lòng.

Chu Tiểu Vân trả lời lại một cách mỉa mai:
Cái cậu gọi là quyền lợi theo đuổi người trong lòng hình như không thèm để ý đến người khác tình nguyện không, Lý Thiên Vũ tình nguyện à?

Thiệu Sắc Vi cắn môi nói:
Tôi sẽ khiến cậu ấy tình nguyện.

Chậc, quả thực là trần trụi khiêu khích a!
Chu Tiểu Vân cho dù tốt tính cũng không kháng cự được :
Như vậy tùy của cậu đi! Hà tất còn đặc biệt đến báo cho tôi biết một tiếng! Xin lỗi, tôi có việc đi trước, cậu cứ tự tiện. Tôi nghĩ, cậu cũng không muốn muốn tôi làm bạn!

Chu Tiểu Vân phẩy tay áo bỏ đi. Lửa giận chưa từng có trào dâng trong lòng cô.
Thiệu Sắc Vi quá tự quyết định. Quả thực không đặt người khác trong mắt.
Hừ, đừng nói cô hiện tại đã là một đôi với Lý Thiên Vũ, dù cho không là một đôi. Vì buổi nói chuyện này của Thiệu Sắc Vi, Chu Tiểu Vân cũng quyết định bảo vệ tình yêu của mình.
Cô gái nào muốn nhòm ngó Lý Thiên Vũ cút sang một bên, Chu Tiểu Vân buồn bực cả buổi trưa, thực sự không nhịn được chủ động gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ. Nghe điện thoại chính là một bạn nam cùng phòng Lý Thiên Vũ. Nói Lý Thiên Vũ không ở.
Chu Tiểu Vân suy nghĩ miên man: không ở? Anh không ở ký túc mà đi đâu vậy? Hôm nay hẳn là anh rảnh a! Dựa theo thói quen của anh lúc này sớm nên gọi điện thoại tới.
Chẳng lẽ, Thiệu Sắc Vi đi tìm mình xong lại tìm anh? Càng nghĩ càng có khả năng này.
Chu Tiểu Vân thấp thỏm bất an. Trong đầu tự động nhảy ra cảnh tượng:
Thiệu Sắc Vi liếc mắt đưa tình nhìn Lý Thiên Vũ nói:
Lý Thiên Vũ. Em thích anh từ rất lâu rồi.

Lý Thiên Vũ đầu tiên chân tay luống cuống, sau đó ỡm ờ tiếp nhận Thiệu Sắc Vi nhào tới ôm ấp. Hai người thân thiết rúc vào với nhau. Dựa vào càng gần….
Dừng dừng dừng! Đừng loạn tưởng, Chu Tiểu Vân ra lệnh cho chính mình.
Phải tin tưởng Lý Thiên Vũ. Anh ấy không phải loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Đúng như lời anh nói. Nếu anh thích Thiệu Sắc Vi từ lúc cao cấp ba đã ở chung với cô ta. Đâu cần chờ tới bây giờ?
Trong lòng Chu Tiểu Vân không ngừng an ủi chính mình như vậy.
Thế nhưng, thời gian trôi đi Lý Thiên Vũ vẫn không điện thoại cho cô. Chu Tiểu Vân càng ngày càng bất an.
Các suy nghĩ lung tung chạy loạn trong đầu. Quả thực không cách nào khống chế được.
Chu Tiểu Vân oán hận liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đã tám giờ rưỡi.
Lý Thiên Vũ, em cho anh nửa tiếng, nếu anh trước chín giờ không điện thoại cho em, anh nhất định chết chắc.
Thời gian chờ đợi dường như trôi qua đặc biệt chậm, kim đồng hồ không nhanh không chậm đi về phía trước.
Tưởng Tiêu Đan tắm trở về, thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân không vui ngồi cạnh điện thoại nói đùa:
A, đang đợi điện thoại của Lý Thiên Vũ hả! Ngày xưa sớm chủ động gọi tới. Hôm nay sao vậy, làm cho Chu đại tiểu thư của chúng ta chờ điện thoại?

Một phen nói trúng chỗ đau của cô, Chu Tiểu Vân không nói gì, có lệ đáp hai câu.
Tưởng Tiêu Đan nhìn ra tâm trạng cô không tốt, quan tâm hỏi nguyên nhân:
Tiểu Vân, sao thế. Cãi nhau với Lý Thiên Vũ à?

Chu Tiểu Vân khẽ hừ một tiếng:
Không có.
Nhưng sắp rồi.
Chu Tiểu Vân thực sự không nhịn được liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chín giờ mười phút. Trong lòng cô bốc lửa giận.
Vừa vặn lúc này, chuông điện thoại vang lên, Chu Tiểu Vân không chút nghĩ ngợi nhận điện thoại:
Tìm ai?

Đầu kia Lý Thiên Vũ không biết chuyện cười nói:
Tìm Chu Tiểu Vân đáng yêu xinh đẹp nhất.

Chu Tiểu Vân tức không có chỗ trút:
Anh còn biết đường gọi điện à? Cả tối anh đi đâu? Đừng nói với tôi tối nay anh đi dạy.

Hôm nay không phải ngày làm gia sư.
Lý Thiên Vũ lập tức biết Chu Tiểu Vân tức giận vì cái gì, vội vã giải thích:
Tiểu Vân. em hãy nghe anh nói. Hôm nay Thiệu Sắc Vi tới tìm anh, anh….

Cái gì? Cư nhiên thật sự ở cùng Thiệu Sắc Vi? Chu Tiểu Vân lập tức cúp điện thoại.
Không đến mười giây sau, điện thoại reo đinh đinh đinh. Chu Tiểu Vân không chịu nghe điện thoại.
Tưởng Tiêu Đan bất đắc dĩ cầm micro:
Này. Tìm Tiểu Vân à, cậu chờ một chút. Tiểu Vân, điện thoại Lý Thiên Vũ.

Chu Tiểu Vân đang nổi nóng:
Nói tớ không ở đây.

Tưởng Tiêu Đan
à
một tiếng nói vào tai nghe:
Tiểu Vân nói cô ấy không ở đây.

Nếu không phải Chu Tiểu Vân đang tức giận, sẽ cười ngay.
Lý Thiên Vũ nói lời hay nửa ngày, nhưng Chu Tiểu Vân không nghe điện thoại. Tưởng Tiêu Đan ở giữa truyền lời mệt chết đi được:
Tớ bảo Tiểu Vân này, mặc kệ thế nào, cậu nên cho Lý Thiên Vũ một cơ hội giải thích chứ!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.