• 1,406

Chương 361 + 362


Số từ: 3045
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 361: Sinh nhật hai mươi tuổi
Sáng sớm rời giường, Chu Tiểu Vân nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.
Chu Tiểu Vân cầm lấy tai nghe cảm thấy lạ, nghĩ thầm sáng sớm ra đã có ai gọi điện thoại đến ký túc xá nhỉ? Đúng là hiếm thấy.
Chờ nghe được đầu kia điện thoại lại là giọng Triệu Ngọc Trân cô rất bất ngờ:
Mẹ, sao sáng sớm mẹ đã gọi cho con?

Triệu Ngọc Trân ngay tức khắc cười nói:
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của con, không phải con quên chứ!

Chu Tiểu Vân vỗ trán, thiếu chút nữa đã quên rồi!
Triệu Ngọc Trân nói:
Lần sinh nhật hai mươi tuổi của con gái rất quan trọng, đáng tiếc mẹ và cha con không có biện pháp tổ chức sinh nhật cho con, đành phải sáng sớm ở nhà ăn mì xem như mừng sinh nhật con. Hôm nay con nhớ phải ăn mình nhé!

Chu Tiểu Vân vâng dạ.
Nhớ hồi bé sinh nhật đều là mẹ tự tay cán mỳ, bên trên lại bỏ thêm mấy quả trứng chần. Một bát mỳ trường thọ đầy yêu thương.
Chu Tiểu Vân hồi tưởng lại chi tiết này đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Không ngờ nơi phương xa ba mẹ vẫn nhớ sinh nhật của cô!
Chu Tiểu Vân nghe lời Triệu Ngọc Trân nói sáng đến căng tin gọi một bát mỳ.
Hai mươi tuổi, ở nông thôn con gái hai mươi tuổi là một ngày rất quan trọng, bởi vì, hai mươi tuổi ý nghĩa một cô gái chính thức trưởng thành thậm chí có thể bàn luận chuyện hôn nhân.
Đừng nên lấy lạ, ở nông thôn con gái hai mươi tuổi lập gia đình không ít đâu!
Kiếp trước Chu Tiểu Vân cũng hai mươi mốt tuổi đã kết hôn… Đình chỉ đình chỉ, đừng nghĩ đến việc này nữa.
Điện thoại của Đại Bảo buổi trưa đúng giờ gọi tới:
Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ!

Chu Tiểu Vân cười nói tiếng cám ơn.
Đại Bảo ở điện thoại đầu kia nói:
Tiểu Vân, lâu rồi anh không đến thăm em, vốn định hôm nay sinh nhật em đi, mà huấn luyện lại không cho tụi anh xin nghỉ.
Bảo là muốn toàn lực dốc sức chiến đấu cao nhất nên từ giờ mọi người giống nhau đều không được xin nghỉ. Anh chỉ có thể bớt thời giờ gọi điện thoại cho em. Nhưng, quà thì nhất định phải mua. Anh mua di động cho em, tối hôm qua Tiểu Bảo đến anh đã đưa cho nó để hôm nay chuyển cho em. Chắc là nó sắp đến chỗ em rồi.

Chu Tiểu Vân hơi trách nói:
Anh, anh tốn kém thế làm gì, em mới là sinh viên, không có di động không sao cả.

Đại Bảo cười ha ha:
Dù sao anh đã mua, cũng trả lạ được. Em chấp dùng tạm đi!

Sau khi Chu Tiểu Vân buông tai nghe, Tiểu Bảo đến ký túc tìm cô.
Nhiều ngày không gặp Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân phát giác thoạt nhìn Tiểu Bảo lại cao thêm một chút.
Tiểu Bảo thân thiết hàn huyên với Chu Tiểu Vân rồi đem đồ Đại Bảo dặn anh mang đến ra:
Chị, di động này là anh cả đặc biệt xin nghỉ ra ngoài mua cho chị. Hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho em bảo sợ rằng không tiện ra ngoài nên em đến chỗ ấy lấy di động, hôm nay đưa cho chị. Anh cả sợ chị không chịu dùng, đã chọn cả sim cho chị, còn nạp tiền, phỏng chừng đủ cho chị dùng ba tháng.

Chu Tiểu Vân cầm chiếc xinh xắn kia, trong lòng cảm động không nói nên lời.
Tiểu Bảo cười hì hì đưa quà tự mình chuẩn bị:
Chị, em không có tiền như anh cả. Quà của em đơn giản hơn.

Chu Tiểu Vân mở, là một bộ
loạn thế giai nhân
bản bìa cứng.
Cô cảm thấy rất vui, cô rất thích đọc sách nước ngoài. Sách hay có thể đặt ở đầu giường chậm rãi thưởng thức, món quà này cô rất thích.

Chí Kiệt, cám ơn em!

Bởi vì ký túc xá có mấy người rảnh rỗi hóng, Chu Tiểu Vân thực sự không tiện gọi tên thân mật Tiểu Bảo. Một chàng trai khí vũ hiên ngang bị gọi bằng nhũ danh buồn cười như thế chẳng phải làm cho Tiểu Bảo xấu hổ?
Tưởng Tiêu Đan qua góp vui:
Tiểu Vân, hôm nay sinh nhật cậu a! Ký túc xá chúng ta hẳn là tổ chức một bữa chúc mừng cho cậu. Chi bằng đêm nay chúng ta góp tiền cùng đi ra ngoài ăn cơm hát KTV đi!

Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, ầm ĩ nói buổi tối cùng đi ra ngoài đàn đúm một hồi.
Tiểu Bảo nhìn thấy Chu Tiểu Vân và mấy người bạn cùng phòng hỉ hả hưng trí bừng bừng lên kế hoạch buổi tối đến chỗ nào ăn cơm, nói:
Chị, đến tối bọn chị ra ngoài náo nhiệt náo nhiệt, em không dự được.

Chu Tiểu Vân thấy Tiểu Bảo phải đi vội vã ra tiễn em trai.
Chu Tiểu Vân đánh giá Tiểu Bảo, nhìn mặt nào đều cảm giác em trai mình ưu tú nhất:
Tiểu Bảo, bây giờ em có bạn gái chưa?

Tiểu Bảo lắc đầu:
Hiện tại em không có suy nghĩ này. Trong đại học nhiều nữ sinh chính vì muốn vui đùa, ăn uống có người mời khách, mua đồ có người thanh toán nên có bạn trai, không có ý nghĩa. Chị, không phải em nói chị. Chị và anh Lý Thiên Vũ tất nhiên không nằm trong phạm vi này.

Chu Tiểu Vân bị Tiểu Bảo nói mặt hơi đỏ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều đã biết chuyện của cô và Lý Thiên Vũ nhưng chưa hề trực tiếp vấn đề này.
Hiện tại nghe được Tiểu Bảo nhắc tới cô và Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân không tự chủ được xấu hổ.
Nói thế nào nhỉ, đàm luận với em trai mình về chuyện của Lý Thiên Vũ hình như rất lạ. Giống như chính mình làm sai chuyện vậy…
Tiểu Bảo thông minh phát hiện Chu Tiểu Vân mất tự nhiên, lập tức chuyển đề tài. Nhưng có lời nói trong lòng.
Ấn tượng của Tiểu Bảo đối với Lý Thiên Vũ bình thường, hoặc hẳn là, Tiểu Bảo cảm thấy kiểu con trai nào cũng có điểm không xứng với chị gái bảo bối của mình. Anh chàng Lý Thiên Vũ kia theo đuổi chị nhiều năm, nể tình anh ta đối chị đích xác không tồi chị cũng thích anh ta, Tiểu Bảo cố gắng tiếp nhận sự tồn tại của anh ta.
Thế nhưng, tốt nhất Lý Thiên Vũ đừng làm chuyện gì xin lỗi chị, nếu không, anh khẳng định không tha cho Lý Thiên Vũ.
Những ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong lòng Tiểu Bảo, không nói ra miệng.
Chu Tiểu Vân cười nhắc đến chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ.
Tiểu Bảo sớm nghe một chút về việc Đại Bảo theo đuổi Lưu Lộ, cảm thấy hứng thú nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới tiến triển mới nhất của hai người:
Anh cả một tuần gửi một phong thư tớ chỗ Lưu Lộ, hai người phát triển không tệ lắm. Phỏng chừng, sớm muộn có thể bắt Lưu Lộ về nhà. Đến lúc đó, mẹ mình không cần cả ngày lo lắng chung thân đại sự của anh cả.

Tiểu Bảo nhớ tới mẹ già nhà mình không có việc gì lại nhắc chuyện này trên đầu lưỡi:
Chị Tiểu Hà đã có bạn trai sắp kết hôn không biết Đại Bảo nhà mình không biết lúc nào mới rước người đẹp về.
Nghĩ tới đây, Tiểu Bảo nở nụ cười.
Tiểu Bảo cười nói:
Chị Lưu Lộ vừa thông minh lại đẹp, không biết vì sao lại coi trọng anh cả ngốc hồ hồ.

Chu Tiểu Vân bị lời Tiểu Bảo nói chọc cười:
Anh cả sao lại ngốc hồ hồ? Chị nói cho em biết, anh cả sau khi nhận định mục tiêu rất chăm chỉ theo đuổi.

Một chàng trai ngốc đến mấy gặp được chuyện tình cảm cũng sẽ trở nên thông minh.
Tiểu Bảo thật lòng hi vọng Đại Bảo sớm ngày quang minh chính đại rước Lưu Lộ về nhà.
Lưu Lộ là một cô gái rất tốt, rất thích hợp làm chị dâu của mình!
Chu Tiểu Vân tiễn Tiểu Bảo tới cổng trường học, nhìn Tiểu Bảo lên xe buýt. Hai chị em lưu luyến không rời vẫy tay chia tay.
Chương 362: Niềm vui bất ngờ
Chu Tiểu Vân nhận được đến người trong nhà chúc phúc và quà của Đại Bảo, Tiểu Bảo cảm thấy sinh nhật này trôi qua rất vui vẻ.
Thế nhưng, vì sao trong lòng sẽ có cảm giác tiếc nuối?
Giống như có một người rất quan trọng chưa tới…
Lý Thiên Vũ đâu rồi? Sao anh đến bây giờ không gọi một cuộc điện thoại?
Chu Tiểu Vân rốt cuộc hiểu rõ cảm xúc thất lạc như có như không trong lòng kia từ đâu mà đến.
Mãi cho đến chạng vạng. Các cô gái thu thập thỏa đáng chuẩn bị cùng đi ra ngoài ăn cơm happy. Vẫn không có điện thoại của Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân cực lực xóa đi một tia thất lạc trong lòng. Nghĩ thầm hôm nay đúng lúc đến ngày anh đi dậy, phỏng chừng bận không nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô!
Tiền Đóa Đóa bị kích động nói:
Tiểu Vân, đêm nay chúng ta đi hát suốt đêm nhé, ngày mai tập thể không đi đi học.

Chu Tiểu Vân liên tục lắc đầu:
Đừng điên cuồng như vậy, đến khoảng mười giờ về thôi!
Mệt cho Tiền Đóa Đóa nghĩ ra được, suốt đêm? Quá khoa trương.
Vu Giai hiển nhiên rất tán thành đề nghị của Tiền Đóa Đóa, không biết làm sao đương sự Chu Tiểu Vân không muốn đi mọi người cũng bó tay.
Tưởng Tiêu Đan hô to một tiếng:
Xuất phát!

Mấy người cùng hoan hô!
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc 301 bị gõ thùng thùng. Chu Tiểu Vân bỗng nhiên có cảm giác, nhất định là Lý Thiên Vũ tới. Đừng hỏi vì sao cô có loại cảm giác này, dù sao chính là Chu Tiểu Vân biết.
Chẳng lẽ giữa người yêu thực sự có cái gọi là cảm ứng tâm linh?
Chu Tiểu Vân rất nhanh ra mở cửa.
Một bó hoa hồng thật to quả thực suýt che mất Chu Tiểu Vân.

Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Vân yêu quý!
Phía sau bó hoa là tiếng cười sang sảng của Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân bị bao phủ bởi hạnh phúc trong nháy mắt, cảm giác mình sắp bay lên trời. Cô cười nhận lấy bó hoa anh đưa tới, ngọt ngào không cách nào hình dung.
Đi theo sau Lý Thiên Vũ tất nhiên là Dương Phàm, trong tay mang theo một hộp bánh ngọt.
Dương Phàm cười nói:
Tớ nói rõ trước nhé, bánh ngọt này cũng là Thiên Vũ mua. Tớ cầm hộ cậu ta thôi.

Oa!
Các nữ sinh thấy Chu Tiểu Vân đang cầm một bó hoa cực to thì đỏ mắt. Bảy miệng tám lưỡi nói:
Thật lãng mạn a!


Thật làm cho người hâm mộ a!


Tiểu Vân thật hạnh phúc, tớ sắp đỏ mắt chết mất!

Chu Tiểu Vân chỉ cười, không nói nên lời.
Hóa ra anh vẫn nhớ sinh nhật của mình. Hóa ra anh cố ý không gọi điện thoại để cho mình nghĩ đến cho mình một kinh hỉ.
Thế nhưng, sao anh biết tối nay các cô bạn cùng phòng muốn ra ngoài chúc mừng cho mình?
Mắt Chu Tiểu Vân mắt vừa liếc đến người Tưởng Tiêu Đan, Tưởng Tiêu Đan thành thật nhận tội,
Là Lý Thiên Vũ bảo Dương Phàm tới hỏi tớ, tớ nói cho Dương Phàm.

Lý Thiên Vũ trừng mắt nhìn:
Thế nào? Với kinh hỉ này của anh em có hài lòng không?

Chu Tiểu Vân không nhịn được cười.
Đương nhiên hài lòng!
Nể tình muốn tạo bất ngờ cho cô, không tính sổ với Tưởng Tiêu Đan.
Một đoàn người nhún nha nhún nhảy đi đến tiệm cơm, dọc đường đi không biết rước lấy bao nhiêu ánh mắt tò mò.
Chu Tiểu Vân như chúng tinh phủng nguyệt ôm bó hoa thật lớn.
Tiền Đóa Đóa cười vui nói:
Tiểu Vân, em ôm bó hoa lớn như vậy có mệt không! Nếu không, chị làm chút chuyện tốt, cầm hoa hộ em nhé!

Chu Tiểu Vân cười nói:
Cám ơn ý tốt của chị, nhưng em vẫn ôm được, chờ em ôm không nổi sẽ gọi chị, chị khỏe lắm mà!

Tiền Đóa Đóa cố ý khoa trương thở dài.
Bị Vu Giai lấy ra chọc cười:
Đóa Đóa, cậu thích hoa như thế bảo bạn trai cũng mua cho cậu đi, đừng nhìn hoa của Tiểu Vân mà thèm!

Tiền Đóa Đóa gần đây cũng có một bạn trai, đang mặn nồng. Nghe Vu Giai trêu cô, Tiền Đóa Đóa cười hì hì nói:
Đương nhiên, tớ lập tức tiến hành giáo dục anh ấy. Lấy hành động của Lý Thiên Vũ là minh họa thực tiễn.
Chọc cười một đám người.
Tới tiệm cơm, đầu tiên gọi một bàn thức ăn, sau đó Lý Thiên Vũ đặt bánh ngọt ở giữa, thắp hai mươi ngọn nến.
Mọi người la hét bảo Chu Tiểu Vân ước.
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một chút nói:
Nguyện vọng thứ nhất, hi vọng người nhà và bạn bè của con đều khỏe mạnh. Nguyện vọng thứ hai, hi vọng sang năm con thi nghiên cứu sinh thành công. Nguyện vọng thứ ba…

Nguyện vọng thứ ba không thể nói ra được, yên lặng ước dưới đáy lòng, nếu không sẽ mất linh.
Chu Tiểu Vân yên lặng ước trong lòng, cùng mọi người thổi tắt nến.
Sau đó là cắt bánh ngọt, ăn bánh ngọt, dùng bữa, uống rượu.
Đầu tiên một két bia chuyển lên, uống uống Tiền Đóa Đóa ầm ĩ gọi nhân viên phục vụ lấy rượu đế lên.
Đang cao hứng Lý Thiên Vũ không nói hai lời theo các cô bạn của Chu Tiểu Vân uống rượu đế. Dương Phàm cũng thành đối tượng bị chúng nữ sinh mời rượu.
Theo lời Tiền Đóa Đóa nói, ai bảo anh đang theo đuổi Tưởng Tiêu Đan, tửu lượng không quá quan đừng hòng có được bạn gái.
Vốn còn muốn rút lui có trật tự Dương Phàm vừa nghe lời này tinh thần tỉnh táo, trái một chén phải một chén ai đến cũng không cự tuyệt.
Tưởng Tiêu Đan nhìn Dương Phàm hình như uống rất nhiều có chút bận tâm, lén lút hỏi Chu Tiểu Vân:
Tiểu Vân, tửu lượng Dương Phàm thế nào?

Ái chà, quan tâm nha! Chu Tiểu Vân cười liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan một cái, trêu tức nói: ‘Nếu cậu sợ cậu ấy uống rượu say thì đi nhắc cậu ấy một tiếng, tớ nói cho cậu biết, hai người Tiền Đóa Đóa và Vu Giai tửu lượng đều không nhỏ. Nam sinh bình thường không phải đối thủ của hai cô ấy.

Lý Thiên Vũ sớm được Chu Tiểu Vân nhắc nhở, không dám uống nhiều lắm. Mặc dù Tiền Đóa Đóa các nàng cực lực mời rượu, Lý Thiên Vũ không như Dương Phàm đến một chén uống một chén.
Tưởng Tiêu Đan đầu tiên thấy không tiện, về sau thấy Dương Phàm bắt đầu nói chuyện linh tinh mới nóng nảy:
Nè, tớ nói Tiền Đóa Đóa, cậu đừng rót rượu cho Dương Phàm nữa cậu ta sắp say rồi.

Tiền Đóa Đóa cười ha ha nói:
Tiêu Đan lên tiếng, tớ không dám rót rượu cho Dương Phàm nữa. Tớ bảo này Tưởng Tiêu Đan, cậu mau ngồi cạnh Dương Phàm đi, nếu không cậu ta say ngã không ai đỡ đâu.

Tưởng Tiêu Đan cắn răng dằn lòng một cái đổi vị trí với Lý Thiên Vũ bên cạnh Dương Phàm.
Trong lòng Dương Phàm rất thỏa mãn, nghĩ thầm uống nhiều rượu hơn nữa cũng đáng.
Lý Thiên Vũ ngồi cạnh Chu Tiểu Vân, thầm thì với cô.
Chu Tiểu Vân hỏi:
Anh uống bao nhiêu rượu a?

Lý Thiên Vũ cười nói:
Yên tâm, anh không say. Anh có bao nhiêu tửu lượng trong lòng anh đều biết, sẽ không uống nhiều quá.
Đang người liền nhích lại gần Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân nhanh chóng liếc nhìn bốn phía:
Đừng, có nhiều người ở đây?

Lý Thiên Vũ bật cười nói:
Em cho là còn ai có tâm tư chú ý đến hai chúng ta sao?

Mọi người đều say khướt, đâu còn chú ý hai người bọn họ!
Chu Tiểu Vân nghĩ cũng đúng, để Lý Thiên Vũ ôm eo cô. Cách y phục hơi mỏng có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh truyền đến nhiệt khí.
Chu Tiểu Vân thấy một bó hoa hồng to kia không khỏi hỏi:
Sao hôm nay anh mua một bó hoa to như thế, nhất định rất đắt!
Bắt đầu hơi tiếc cho túi tiền của Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ cười ha ha, thấp giọng nói:
Em đừng vội nghe mấy cô bạn của em nói, hoa này anh nhờ bạn học làm thêm ở cửa hàng hoa mua giùm, giá rất tiện nghi. Em đừng nhìn số lượng nhiều mà bị dọa, không đáng bao nhiêu tiền.

Chu Tiểu Vân thoáng an lòng.
Con gái mà, ai không yêu hoa hồng? Nhất là người trong lòng tặng?
Nhận được hoa tươi khiến các cô gái càng xinh đẹp hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.