• 1,470

Chương 381 + 382


Số từ: 3269
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 381: Hai cái bóng đèn lớn
Việc đầu tiên Lý Thiên Vũ làm sau khi cầm tháng lương đầu tiên chính là gọi điện cho Chu Tiểu Vân :
Tiểu Vân, anh nhận được tiền lương rồi!

Thanh âm hưng phấn từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới.
Sau khi Chu Tiểu Vân hỏi rõ tiền lương của Lý Thiên Vũ là bao nhiêu cũng vui mừng thay anh, đúng là tiền lương không thấp. Với khả năng của sinh viên mới tốt nghiệp mà kiếm được một số tiền như vậy chẳng trách Lý Thiên Vũ lại kích động thế. Sau này thời gian làm việc càng lâu thì tiền lương sẽ càng ngày càng nhiều, tương lai quả thật vô cùng sáng lạn.
Lý Thiên Vũ sớm lên kế hoạch dùng lương tháng đầu tiên như thế nào: Trước hết, giữ lại một khoản sinh hoạt phí, thứ hai, đưa một phần cho cha mẹ, cũng mua một ít quà gửi cho cậu. Cuối cùng, phần còn lại sẽ mua một món quà tặng bạn gái.
Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt cười nói:
Anh nên gửi thêm tiền về nhà đi. Phận con cái, tiền lương tháng đầu kiếm được đưa cho cha mẹ là chuyện đương nhiên. Cha mẹ nuôi dạy con cái nhiều năm, chút báo đáp ấy đâu đáng gì!

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân hiểu chuyện như vậy thì rất vui vẻ, cười nói sau này cô chắc chắn sẽ là một người con dâu tốt.
Có điều, có thể tiết kiệm quà tặng nhưng nhất định không thể thiếu liên hoan. Lòng Lý Thiên Vũ tràn ngập ý tưởng muốn dẫn Chu Tiểu Vân tới nơi nào đó lãng mạn một chút, bởi vì có Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan – hai cái bóng đèn siêu cấp lớn này mà lâu rồi anh chưa được ở riêng một chỗ với Chu Tiêu Vân. Ngay cả hôn trộm một cái cũng là hy vọng xa vời…
Lý Thiên Vũ thầm oán đã lâu, lần này tính đưa Chu Tiểu Vân ra ngoài hẹn hò một ngày.
Ai biết ý tưởng chỉ vừa hiện ra trong đầu, Dương Phàm ngay lập tức phá đám:
Các cậu chuẩn bị đi chơi ở đâu thế? Tớ và Tưởng Tiêu Đan cũng muốn đi, đông người càng náo nhiệt mà!

Dù sao thứ bảy không phải đi học, cùng đi ra ngoài happy (nguyên văn của tác giả) cũng là một ý kiến hay.
Lý Thiên Vũ trợn mắt, anh nói muốn hai người bọn họ đi cùng lúc nào?
Mặc kệ Lý Thiên Vũ không vui, buổi hẹn hò ngọt ngào dự định dành cho hai người đã trở thành bốn người.
Thấy Lý Thiên Vũ mơ hồ lộ ra bộ dạng mất hứng, Dương Phàm cười trộm trong lòng, hắc, muốn đánh lẻ chuồn mất à, không có cửa đâu.
Bốn người tới khu vui chơi giải trí nổi tiếng nhất thành phố N, chơi trọn một ngày, từ trò tàu lượn qua núi đến đủ loại trò chơi cảm giác mạnh khác khiến Chu Tiểu Vân mấy lần đứng tim.
Buổi tốt tất cả cùng đi ăn lẩu.
Vốn Lý Thiên Vũ định đưa Chu Tiểu Vân đi ăn cơm Tây, hai người sẽ ngồi trong đại sảnh tràn ngập không khí lãng mạn của nhà hàng Tây, dùng dao nĩa cắt thịt bò bít – tết, như vậy mới giống các cặp đôi yêu nhau chứ!
Hiện tại có thêm hai cái bóng đèn lớn thì còn đi kiểu gì?
Chưa từng thấy chuyện bốn người cùng kéo nhau đi ăn cơm Tây.
Quên đi, bây giờ đi ăn lẩu vừa rẻ vừa thiết thực cũng được.
Chu Tiểu Vân bật cười nói:
Trời nóng thế này đi ăn lẩu chẳng phải càng nóng thêm à?

Lý Thiên Vũ cười hắc hắc:
Đừng lo, quán lẩu cũng có máy lạnh đầy đủ mà, sẽ không nóng. Hơn nữa gọi mấy cốc bia lạnh vừa ăn lẩu vừa uống
đã
nhất.

Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan không có ý kiến, bốn người rồng rắn kéo nhau hướng tới quán lẩu.
Quán lẩu này kinh doanh rất tốt, trong quán 8/10 bàn đã ngồi kín người. Điều hòa trong quán xác thực là rất đầy đủ, lúc đi vào hơi lạnh làm người ta cảm thấy thoải mái.
Quán lẩu này áp dụng hình thức tự phục vụ, mỗi người khi đi vào chỉ cần bỏ ra 29 đồng là có thể no bụng. Có hơn trăm loại thực phẩm để mọi người tha hồ lựa chọn, mọi người muốn ăn bao nhiêu thì có thể thoải mái ăn bấy nhiêu.
Tưởng Tiêu Đan và Chu Tiểu Vân hào hứng đi đến quầy rau củ phía bên kia gắp đầy đĩa. Còn Lý Thiên Vũ kéo Dương Phàm đi lấy thịt dê.
Chờ tới khi Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan quay lại chỗ ngồi thì nhìn thấy hơ.., một bàn toàn thịt dê.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Hai người tối nay định ăn toàn thịt dê, không chọn món khác à?

Lý Thiên Vu giải thích:
Đến ăn ở những nơi như thế này, nhất định phải chọn những thứ đắt tiền nhất.

Dương Phàm cũng nói:
Đúng vậy, nếu chọn toàn rau củ giống hai người. Vậy thì số tiền chúng ta phải bỏ ra quá lãng phí.

Chu Tiểu Vân, Tưởng Tiêu Đan nghe thấy cũng cảm thấy có lý, bắt đầu ăn nào!
Một nồi lẩu phải tròn hai tiếng đồng hồ mới ăn hết, ít nhất hai tháng sau Chu Tiểu Vân không chạm đến lẩu nữa, còn về thịt dê, ăn nhiều đến mức sau này nhìn thấy thịt dê cô lại thấy đau đầu.
Ngược lại Lý Thiên Vũ và Dương Phàm ăn vô cùng thoải mái, đa phần đàn ông đều thích ăn thịt, những lời này không sai chút nào.
Sau khi cơm nước xong, Lý Thiên Vũ lại đề nghị tới rạp chiếu phim, thuận tiện liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. Ý tứ của ánh mắt kia rất rõ ràng: cậu nên biết điều biến đi!
Cuối cùng Dương Phàm cũng thức thời – hoặc có thể là muốn ở riêng một chỗ với Tưởng Tiêu Đan, kéo cô đi tản bộ nhân tiện nói chuyện yêu đương.
Lý Thiên Vũ hài lòng dẫn Chu Tiểu Vân tới rạp chiếu phim.
Chu Tiểu Vân nhìn đồng hồ đeo tay :
Sắp chín giờ rồi, trễ thế này lại đi xem phim có muộn quá không? Đợi đến lúc chiếu xong chẳng phải là nửa đêm rồi sao?

Lý Thiên Vũ không nói lời nào kéo Chu Tiểu Vân đi mua vé:
Dù sao sáng mai không phải đi làm, ở nhà ngủ bù là được. Được rồi, trưa mai anh sẽ qua ăn cơm, anh muốn ăn thịt kho tàu.

Lúc này trong rạp chiếu phim tối om không đông người, Lý Thiên Vũ cố tình chọn một góc khuất ít người để ý tới kéo Chu Tiểu Vân ngồi xuống.
Cô chưa kịp nói gì đã bị Lý Thiên Vũ tặng cho một nụ hôn dài nóng bỏng.
Hôm nay Chu Tiểu Vân mặc áo T-shirt mỏng, vô cùng…thuận tiện, bàn tay nóng rực của anh yên lặng luồn vào vạt áo.
Chu Tiểu Vân thấp giọng thở gấp:
Đừng, đây là rạp chiếu phim đó!

Thanh âm khàn khàn trầm thấp của Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô:
Không sao, sẽ không có ai chú ý tới chúng ta.

Chu Tiểu Vân kinh hô một tiếng, giữ chặt bên ngoài áo đè lại bàn tay đang tác quái trên ngực mình.
Lý Thiên Vũ mỉm cười, tay không làm loạn nữa, nặng nề hôn Chu Tiểu Vân một cái, mới rút tay ra, thuận tiện chỉnh lại áo cô ngay ngắn.

Đã rất lâu rồi anh không được ôm cũng không được hôn em.
Lý Thiên Vũ oán giận nói.
Từ lúc Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan ở trọ chung hơn một tháng nay, mặc dù anh vẫn có thể thường xuyên gặp Chu Tiểu Vân nhưng gần như không có cơ hội âu yếm. Ngay cả muốn nắm bàn tay nhỏ bé cũng phải lén lén lút lút.
Chu Tiểu Vân khẽ tựa đầu vào một bên vai Lý Thiên Vũ, cảm thấy được thân mật ở cùng nhau thế này thật hạnh phúc.
Xem hơn một nửa cũng không hiều bộ phim đang nói cái gì, hai người chụm đầu thì thầm nói chuyện với nhau.
Chu Tiểu Vân thấy đã quá nửa đêm, vội vã thúc giục quay về.
Con mắt Lý Thiên Vũ đảo một vòng:
Tiểu Vân, hay là, đêm nay chúng ta đừng về, anh đi thuê một phòng….

Chu Tiểu Vân ném một cái lườm sắc lẻm sang.
Lý Thiên Vũ gãi gãi mũi, thành thành thật thật đưa cô về.
Về tới phòng trọ, Lý Thiên Vũ liền vui vẻ, hóa ra Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan – đôi này cũng chưa trở về đâu!
Lý Thiên Vũ ngồi lỳ trong phòng Chu Tiểu Vân không chịu đi.
Chu Tiểu Vân đành phải nói:
Nếu anh không chịu đi cũng được, có điều, không cho phép….

Lý Thiên Vũ nói ngay:
Biết rồi, anh chỉ ôm em ngủ thôi! Cam đoan không làm gì!

Chu Tiểu Vân cười hài lòng. Đương nhiên, anh đã đòi lại không ít ‘phúc lợi’.
Chương 382: Dọn đi hay ở lại
Sáng sớm Chu Tiểu Vân đã thức dậy, lại bị Lý Thiên Vũ quấn quít nửa ngày mới ra khỏi cửa.
Rửa mặt xong bắt đầu làm điểm tâm, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ăn sáng xong rồi mà Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm vẫn chưa về.
Lý Thiên Vũ vừa rửa bát vừa thở dài:
Thằng nhóc Dương Phàm này đưa Tưởng Tiêu Đan đi trắng đêm đã đành, vậy mà đến sáng cũng không cho người ta về. Xem ra tình hình chiến đấy rất kịch liệt.

Chu Tiểu Vân không thèm để ý đến mỗ nam nào đó đang ai oán, mở máy tính, vào trang web xem tỷ lệ người đọc thế nào.
Lý Thiên Vũ cảm thấy hứng thú qua nhìn xem:
Oa, Tiểu Vân, hình như quyển này còn cao hơn quyển đầu tiên! Đứng trong mấy truyện top đầu của trang web cơ đấy.
Thuận tiện trộm hôn mặt Chu Tiểu Vân một cái.
Ngồi gõ bản thảo một lúc, Chu Tiểu Vân chuẩn bị ra chợ mua ít đồ ăn.
Lý Thiên Vũ xung phong nhận công việc xách đồ cho Chu Tiểu Vân, vợ chồng son lại thân mật ngọt ngào một lúc rồi mới đi chợ.
Chu Tiểu Vân chỉ phụ trách lựa thức ăn, trả tiền và xách đồ hiển nhiên là trách nhiệm của Lý Thiên Vũ. Cô nghĩ thầm mỗi lần đi ra ngoài mua đồ lại có một nam bảo mẫu theo sau cũng không tồi.
Sau khi mang đồ ăn về nhà, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ lại bận bịu chuẩn bị bữa trưa. Lý Thiên Vũ ở bên cạnh xếp đồ ăn nói :
Anh thấy, em làm ít món thôi, anh đoán trưa nay Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan không về ăn cơm đâu.

Chưa dứt lời, cửa mở ra, người đi vào không phải Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan thì là ai?
Dương Phàm mặt mày rạng rỡ cùng với Tưởng Tiêu Đan cúi đầu thẹn thùng khiến cho người khác vừa nhìn cũng biết hôm qua hai người đã làm ‘chuyện xấu’ gì.
Lý Thiên Vũ định mở miệng trêu chọc hai câu, bị Chu Tiểu Vân nhéo lưng một cái không dám lên tiếng.
Chu Tiểu Vân giả vờ không có việc gì chào một tiếng, đối với việc hai người tối qua cả đêm không về không đề cập tới một chữ. Con gái mà, với mấy chuyện này da mặt cực mỏng, Chu Tiểu Vân sợ Tưởng Tiêu Đan xấu hổ vì thế không cho Lý Thiên Vũ nói lung tung.
Tưởng Tiêu Đan vốn có điểm chột dạ, sợ bị trêu chọc, thấy Chu Tiểu Vân căn bản không đề cập tới vấn đề này, sắc mặt tốt hơn một chút.
Chu Tiểu Vân phát hiện dáng đi của Tưởng Tiêu Đan có điểm là lạ, lập tức hiểu được, trong lòng cười trộm không ngớt.
Xem ra đúng như lời Lý Thiên Vũ nói, chuyện kia tương đối…kịch liệt nha!
Hì hì!
Dương Phàm không thèm để ý đến Lý Thiên Vũ đang nháy mắt ra hiệu, cơm nước xong nói một tiếng rồi quang minh chính đại ôm Tưởng Tiêu Đan đi vào phòng ngủ của cô.
Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng kín nửa ngày trời, trong lòng vừa đố kị lại ghen tị.
Chu Tiểu Vân sai Lý Thiên Vũ đi dọn bàn:
Đừng nhìn nữa, anh mau thu dọn bát đĩa đi.

Lý Thiên Vũ đáp một tiếng.
Chờ rửa bát xong đi ra, đã nhìn thấy Chu Tiểu Vân lại ngồi ở bàn máy tính rồi, Lý Thiên Vũ ngồi bên cạnh giả vờ vừa thở dài vừa lắc đầu nhằm gây sự chú ý với Chu Tiểu Vân đang mải mê ngồi đánh chữ.
Thật ra cô sớm đã chú ý tới động tác nhỏ của anh, nhịn nửa ngày mới cười nói:
Anh ngồi đó vò đầu bứt tai ấm ức làm gì, trên người có rận à?

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng dời mắt khỏi máy tính nhìn sang thì vui vẻ, hiện tại anh rốt cuộc đã lĩnh giáo độ chuyên tâm của Chu Tiểu Vân lúc làm việc.
Chẳng lẽ tình địch lớn nhất bây giờ của anh lại là cái máy tính này sao? Ôi chao!

Tiểu Vân, em nghỉ ngơi một chút đi, đừng khiến mắt và cơ thể mệt mỏi.
Lý Thiên Vũ quan tâm nói.
Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Lý Thiên Vũ được như nguyện ôm Chu Tiểu Vân vào phòng ‘nghỉ ngơi’.
Tới thời điểm mấu chốt luôn bị dập tắt dục hỏa quả thật là một việc thống khổ đối với đàn ông.
Lý Thiên Vũ vùi đầu vào mái tóc Chu Tiểu Vân:
Tiểu Vân, em còn bắt anh đợi đến lúc nào nữa mới bằng lòng? Chúng ta yêu nhau hơn 2 năm rồi. Quen biết nhau cũng đã mười mấy năm. Đối với anh, em vẫn cảm thấy không an tâm sao?

Thực ra anh cũng thấy không phải gấp như vậy. nhưng hôm nay quả thật bị thần sắc đắc ý của Dương Phàm đả kích nặng nề.
Rõ rang anh và Chu Tiểu Vân yêu nhau trước, không phải sao? Vì sao ‘tiến triển’ không bằng bọn Dương Phàm thành đôi sau?
Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ đè ép gắt gao, có thể cảm nhận rõ ràng anh ‘nóng lòng’ cỡ nào.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm em đâu chỉ biết anh mười mấy năm, nếu tính cả kiếp trước đã hơn hai mươi năm rồi. Không thể quen thuộc hơn nữa!
Nhưng vừa nghĩ tới làm việc đó với Lý Thiên Vũ cô lại có cảm giác không tự nhiên không thể nói rõ được.
Cô luôn cảm thấy đó là cửa ải cuối cùng của mình, nếu bị phá vỡ thì ngày chia ly không còn xa nữa.
Chu Tiểu Vân định hôn trấn an Lý Thiên Vũ, lại rước lấy trận hôn và âu yếm nồng nhiệt như mưa rền gió dữ.
Lý Thiên Vũ vô cùng gấp gáp nhưng không đến mức cứng rắn bá vương ngạnh thượng cung. Thấy Chu Tiểu Vân không chịu để anh cởi quần áo đành phải ngừng lại.
Lý Thiên Vũ xoay người nằm vật xuống bên cạnh cô, thở dài thật sâu!
Chu Tiểu Vân ôm cổ Lý Thiên Vũ:
Đừng nóng giận, chỉ là em chưa chuẩn bị tốt. Hãy cho em thêm một chút thời gian!

Tâm tình Lý Thiên Vũ hơi bình tĩnh lúc này lại phấn chấn lên:
Vậy em nói cho anh biết, anh còn phải chờ bao lâu? Một tháng có đủ không, hay là hai tháng?

Lý Thiên Vũ đầy chờ mong nhìn biểu cảm khuôn mặt của Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân ho khan:
Em cũng không rõ lắm.
Chuyện này sao mà tính toán thời gian được chứ? Đến lúc thích hợp, cảm xúc tự nhiên tới thì mọi thứ trôi chảy, nếu như thiếu đi chất xúc tác và dũng khí để tiến thêm một bước thì còn khuya!
Lý Thiên Vũ hiển nhiên hiểu cô chỉ nói cho có lệ.
Suy nghĩ một lúc, Lý Thiên Vũ cúi đầu cho Chu Tiểu Vân một nụ hôn thật dịu dàng:
Anh sẽ chờ tới lúc em sẵn sàng.

Anh sẽ chờ tới ngày em cam tâm tình nguyện trao cho anh cả tâm hồn và thể xác, Lý Thiên Vũ thầm nói trong lòng.
Chu Tiểu Vân cảm động ôm anh thật chặt.

Dương Phàm bắt đầu cứ dăm ba hôm lại chạy tới đây ngủ qua đêm, khiến cho người ngoài miệng nói không để ý như Lý Thiên Vũ tức đỏ mắt tía tai.
Chờ tới sau ngày khai giảng của Chu Tiểu Vân, Dương Phàm trực tiếp dọn đồ đạc qua phòng Tưởng Tiêu Đan ở.
Chu Tiểu Vân bắt đầu suy nghĩ mình có nên dọn đi không, để cho đôi tình nhân được ở chỗ này song túc song tê.
Tưởng Tiêu Đan cực lực phản đối:
Tiểu Vân, cậu không phải đi đâu cả! Ở lại đây đi.

Chu Tiểu Vân cười nói:
Cậu và Dương Phàm hai người tình chàng ý thiếp như thế, không chê tớ ở bên cạnh làm vướng bận sao?

Dương Phàm nhún nhún vai nói:
Không sao, tớ và Tưởng Tiêu Đan sẽ không ‘biểu diễn’ trong phòng khách, nếu có làm gì cũng sẽ vào phòng….

Chưa nói hết lời, đã bị Tưởng Tiêu Đan hung hăng nhéo một cái. Dương Phàm kêu thảm thiết:
Em mưu sát chồng à!

Chu Tiểu Vân cười nhìn Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đùa giỡn, thật sự vui mừng khi thấy bọn họ ngọt ngào hạnh phúc.
Lý Thiên Vũ cũng không đồng ý cho Chu Tiểu Vân dọn ra ngoài :
Tiểu Vân, hay em cứ ở tạm chỗ này trước đã! Một mình em dọn ra ngoài anh không yên tâm. Nếu thực sự muốn dọn ra ngoài, anh sẽ dọn từ ký túc xá của công ty ra ngoài trọ với em.

Chu Tiểu Vân bị hù dọa:
Không không không, em ở đây thôi, không đi nữa.
Đùa sao, nếu ở với Lý Thiên Vũ chẳng phải là sống chung sao! Chẳng phải là củi khô gặp lửa, tùy thời bốc cháy sao.
Mặt mày Lý Thiên Vũ sa sầm, cần đề phòng anh đến thế à.
Dương Phàm ở một bên cười bể bụng.
Chu Tiểu Vân tạm thời để ý định chuyển đi lại, dù sao trường cũng cung cấp chỗ ở trong ký túc cho cô. Cô có thể vào ngủ trong ký túc, không cần ngày nào cũng về.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.