• 1,406

Chương 401 + 402


Số từ: 2973
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 401: Dương Phàm kết hôn
Cuối năm, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan kết hôn.
Tất nhiên Chu Tiểu Vân làm phù dâu của Tưởng Tiêu Đan, còn Lý Thiên Vũ làm phù rể, đi theo Dương Phàm.
Quê gốc của Tưởng Tiêu Đan ở cùng tỉnh nhưng cách thị trấn rất xa.
Hiện tại Chu Tiểu Vân đành phải đến nhà Tưởng Tiêu Đan ngủ một đêm, rạng sáng hôm sau đi cùng với cô ấy trang điểm, mặc áo cưới. Chú rể Dương Phàm đến giờ lành mới tới.
Ba giờ chiều từ nhà Tưởng Tiêu Đan xuất phát, đến nhà Dương Phàm trời đã gần tối.
Chu Tiểu Vân vẫn ở bên cạnh Tưởng Tiêu Đan, thấy gương mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc, cô thật lòng vui mừng cho cô ấy.
Lý Thiên Vũ rút được ít thời gian đến phòng tân hôn:
Tiểu Vân, hôm nay em ngồi xe lâu như vậy, cảm giác thế nào?
Anh nhớ kĩ chuyện cô say xe, sợ cô ngồi xe thời gian dài sẽ không thoải mái.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Hôm nay tàm tạm, có thể vì tâm trạng tốt. Em mải nói chuyện với Tiêu Đan, không có cảm giác không thoải mái.

Lý Thiên Vũ lúc này mới yên tâm. Bị cô dâu Tưởng Tiêu Đan cười trêu nói:
Trông hai ngươi kìa, một phút không rời nhau.

Vừa dứt lời, Dương Phàm tới:
Tiêu Đan, em đói không?

Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều nở nụ cười, thật sự một phút không rời mới là đôi này!
Dương Phàm vốn có ngoại hình nổi bật, hôm nay mặc cả bộ âu phục, cực kì đẹp trai. Cô dâu Tưởng Tiêu Đan mặc áo cưới đẹp đẽ, cũng xinh đẹp vô cùng. Thật là một đôi trai tài gái sắc.
Lý Thiên Vũ nhìn mà phát sốt, liên tưởng tới cảnh mình và Chu Tiểu Vân kết hôn sẽ như thế nào… Thực sự là vô cùng chờ mong a…
Đến buổi tối, nháo động phòng là chuyện ai nấy đều thích thúc. Mấy bạn học cùng cấp ba cũng đến góp vui, Lý Thiên Vũ và mọi người ở phòng tân hôn đem Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan lăn qua lăn lại bảy, tám lần.
Dương Phàm nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, đợi đến lúc thằng nhóc Lý Thiên Vũ này kết hôn, nhất định anh phải báo
Thù
này!
Tiễn mọi người về hết, đã gần mười hai giờ.
Chu Tiểu Vân chuẩn bị về nhà, Lý Thiên Vũ nhíu mày:
Trễ như thế em đừng về! Chúng ta đến nhà Lưu Lộ nghỉ ngủ một đêm!

Lưu Lộ gia cách đây nhi tối đa mười phút lộ trình, bộ hành quá khứ đều được.
Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc, giờ về nhà đúng là quá xa, đến nhà Lưu Lộ là ý kiến hay.
Cô cũng có chút lo lắng:
Muộn quá rồi khéo cậu ấy đã ngủ, lúc này chúng ta đến chẳng phải đánh thức cậu ấy?

Lý Thiên Vũ cười kéo Chu Tiểu Vân bước về phía trước:
Không sao, anh có chìa khóa, trực tiếp mở cửa là được.

Chu Tiểu Vân đành phải theo Lý Thiên Vũ đến nhà Lưu Lộ.
Lý Thiên Vũ nhẹ chân nhẹ tay mở cửa ra, rất sợ đánh thức cậu mợ. Nhưng chắc chắn phải gọi Lưu Lộ, nếu không, để Chu Tiểu Vân ngủ ở đâu?
Lưu Lộ mặc quần áo kín đáo mở cửa phòng.
Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ không ngừng ngáp cảm thấy rất bất tiện:
Trễ thế này mà quấy rầy cậu, ngại quá.

Lưu Lộ oán trách lườm cô:
Nói gì khách sáo quá vậy!

Chu Tiểu Vân ngẫm lại cũng đúng:
Bây giờ chị đã là chị dâu của em, đích xác không cần khách khí với chị như thế.

Lưu Lộ bị trêu mặt đỏ bừng, véo cô một cái. Chu Tiểu Vân không dám cười ra tiếng, nhanh chóng chui lên giường, ngủ cùng Lưu Lộ.
Sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân dậy sớm.
Giờ ba mẹ Lưu Lộ đều xem như là trưởng bối của Chu Tiểu Vân, cô rất lễ phép chào
Chú, dì
. Lý Thiên Vũ ở bên cạnh gào to bảo cô gọi
Cậu, mợ
.
Chu Tiểu Vân trắng mắt lườm anh một cái.
Lý Thiên Vũ cười hì hì:
Hai ta sau này kết hôn, cậu của anh tất nhiên sẽ là cậu của em, gọi trước đâu có sao.

Lưu Chính Thanh vỡ lẽ, hóa ra Chu Tiểu Vân là bạn gái cháu trai bên ngoại của ông!
Lưu Chính Thanh không nhịn được quan sát Chu Tiểu Vân mấy lần, chỉ thấy cô gái này trắng trẻo, xinh xắn, văn tĩnh, dịu dàng, lập tức có ấn tượng rất tốt với cô.
Sau khi ăn điểm tâm ở nhà Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân định về nhà.
Lý Thiên Vũ lưu luyến không rời nói:
Em không thể ở chơi thêm mấy ngày à? Mỗi lần em về nhà, rất nhiều ngày anh lại không nhìn thấy em.
Bởi vì Chu Tiểu Vân kiên quyết không cho Lý Thiên Vũ ở trước mặt người nhà mình để lộ thân phận, anh đành ủy khuất tiếp tục làm dưới
mật vụ ngầm
.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Mấy ngày thôi mà! Anh cố gắng một tí là qua.
Sau đó nói với Lưu Lộ:
Lưu Lộ, anh tớ ngày mai sẽ về, chi bằng cậu đi cùng tớ về nhà.

Lưu Lộ báo cho cha mẹ một tiếng, sau đó đi cùng Chu Tiểu Vân.
Lý Thiên Vũ rầu rĩ quay về phòng.
Cậu Lưu Chính Thanh gọi anh:
Tiểu Vũ, cháu và Chu Tiểu Vân thật sự là người yêu hả?

Lý Thiên Vũ gật gật đầu:
Đúng vậy cậu, từ năm hai đại học chúng cháu bắt đầu yêu nhau, đến giờ đã hơn ba năm.

Lưu Chính Thanh cau mày:
Cậu thấy cô bé này rất tốt, cháu phải tranh thủ Tết nhất mua ít đồ đến chào nhà con bé, tỏ vẻ một chút chứ. Sao ngay cả phép tắc tối thiểu ấy cũng không biết hả?

Lý Thiên Vũ hô to oan uổng:
Cậu, năm trước cháu đã muốn làm như vậy. Nhưng cô ấy nói không được để người trong nhà biết cô ấy có bạn trại, không cho cháu đi.
Anh rất muốn đi có được không.
Lưu Chính Thanh nghĩ kế nói:
Con gái mà, da mặt đều tương đối mỏng. Nếu như cháu còn đợi con bé gật đầu thì còn lâu, theo cậu, cháu cứ mua ít đồ, trực tiếp đến nhà đi. Con bé đâu thể đuổi cháu về đúng không!

Lý Thiên Vũ lập tức động lòng. Mắt thấy bạn tốt Dương Phàm đã kết hôn với bạn gái Tưởng Tiêu Đan, nếu bảo anh không hâm mộ, đó là chuyện không thể.
Nghe xong lời khuyên của cậu, anh thầm quyết định hành động.
Chu Tiểu Vân không biết gì hết, lúc này đang trên đường về nhà với Lưu Lộ!
Đến nhà, Triệu Ngọc Trân giữ chặt lấy Lưu Lộ, thân thiết hỏi han. Lưu Lộ đã nhận được đãi ngộ như thế, trong lòng cực kì ấm áp.
Chu Tiểu Vân cố ý ở bên cạnh nói chua lè:
Mẹ, mẹ có con dâu liền không thích con gái nữa. Con về nửa ngày cũng không thấy mẹ liếc nhìn con một cái!

Triệu Ngọc Trân cười nói:
Đúng, mẹ có con dâu liền không thích con gái nữa, còn ước gì Tết con đừng về đây!

Chu Tiểu Vân thu dọn phòng anh trai để Lưu Lộ vào ở.
Tập tục xưa nay ở nông thôn tập tục là vậy, chỉ cần đính hôn coi như là người trong nhà. Vì thế Lưu Lộ ở phòng Đại Bảo cũng là chuyện đương nhiên.
Khi anh ấy không ở nhà, Lưu Lộ cũng thường sẽ tới ở hai hôm, đều ở trong phòng anh ấy, sớm quen rồi.
Chu Tiểu Vân quá quen thân với chị dâu tương lai Lưu Lộ, không hề buồn chán, hai người cười cười nói nói rất náo nhiệt.
Nhị Nha nói ngọt, nhìn thấy Lưu Lộ là gọi
Chị dâu

Chị dâu
, khiến Lưu Lộ ngượng ngùng:
Còn chưa chính thức kết hôn mà, em cứ gọi chị là chị Lưu Lộ tỷ thôi!

Nhị Nha cười hì hì nói:
Kết hôn dù sao là chuyện sớm hay muộn, coi như em tập gọi trước cho quen.

Được cái Tiểu Bảo vẫn gọi
chị Lưu Lộ
, làm cô đỡ xấu hổ hơn.
Lưu Lộ thầm đếm thời gian trong đầu, Chu Chí Lương, sao anh chưa về?
Chương 402: Ngạc nhiên
Đại Bảo trưa hai tám tháng chạp mới về đến nhà.
Anh liếc mắt nhìn qua đã thấy Lưu Lộ mỉm cười đứng trong sân, lập tức kích động ôm cô vào lòng.
Thời gian hai người gặp nhau ít đến đáng thương, chủ yếu vì thời gian rảnh của Đại Bảo quá ít, gần như không có thời gian trở về.
Cũng may Lưu Lộ làm giáo viên, ngày nghỉ rất nhiều. Cô ngồi xe khách đến thành phố N tìm Đại Bảo, khiến thời gian ở bên nhau của hai người nhiều hơn.
Bấm đốt tay tính, cách lần trước gặp mặt gần hai, ba tháng. Thảo nào Đại Bảo kích động như vậy.
Chu Tiểu Vân hé miệng cười, muốn mở miệng nhắc anh trai ba mẹ bà nội vẫn đứng đây này!
Nhị Nha sớm lên tiếng:
Anh cả, anh và chị dâu muốn thân thân cũng nên vào phòng chứ! Không sợ thiếu nữ vị thành niên như em nhìn sẽ đỏ mặt à.

Lưu Lộ xin lỗi thoát khỏi vòng tay Đại Bảo, lườm anh một cái, mặt đỏ rần.
Đại Bảo trợn trắng liếc Nhị Nha:
Em mà là thiếu nữ vị thành niên à! Sang năm em mười chín tuổi rồi!

Nhị Nha cười hì hì:
Chưa qua sinh nhật mười tám tuổi, em vẫn được tính là thiếu nữ vị thành niên. Được rồi, đến sinh nhật em, các anh chị đều phải gửi quà qua bưu điện về cho em đấy, cho nợ cũng được.

Tiểu Bảo vỗ vai con bé:
Con nhóc ranh mãnh này, em nói nhiều quá đấy.

Khoảnh khắc người một nhà sum vầy luôn tốt đẹp.
Chu Quốc Cường nhìn bàn ăn đông đủ, trong lòng đặc biệt thỏa mãn. Lúc này tự nhiên không thể thiếu rượu, Đại Bảo và Tiểu Bảo còn có Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ đều rót rượu, người một nhà qua bữa trưa không ngờ uống hết hai bình rượu đế.
Chu Quốc Cường đập vỡ vỏ chai nói:
Ngọc Trân, em lấy thêm một bình lên đây.

Triệu Ngọc Trân thấy cả nhà đều vui vẻ nên cầm hẳn hai bình rượu lên.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Mẹ còn lấy rượu ạ! Mẹ không sợ bọn con uống say hết à.

Tiểu Bảo cầm chén rót rượu cho Chu Tiểu Vân:
Chị, hiếm có dịp cả nhà quây quần, vui vẻ như vậy, một năm có mấy ngày. Uống say cũng không sao, dù sao buổi chiều không có việc gì làm. Ngủ một giấc dậy lại uống tiếp.

Đại Bảo rượu vào hưng phấn tăng vọt, bắt Tiểu Bảo cũng rót cho anh một chén nữa. Thực ra, trong bốn anh chị em, tửu lượng Đại Bảo thấp nhất. Ngược lại, tửu lượng Tiểu Bảo tương đối khá.
Nhị Nha nháo đòi uống rượu, bị Chu Quốc Cường cản:
Con chưa có thành niên không được uống, đợi con qua mười tám tuổi đã.

Nhị Nha năn nỉ nói:
Con đã mười tám, hai ngày nữa con mười chín rồi mà!

Chu Quốc Cường trợn mắt:
Nãy trong sân không phải con nói chưa qua sinh nhật mười tám con vẫn là thiếu nữ vị thành niên sao?

Chu Tiểu Vân, Đại Bảo, Tiểu Bảo cười như điên, cái này gọi là tự cầm đá đập chân mình!
Nhị Nha mếu máo, đành phải đôi mắt trông mong nhìn các anh trai, chị uống rượu trái một chén phải một chén.
Lưu Lộ thấy Đại Bảo không uống ngừng kéo kéo áo anh:
Tửu lượng anh không được, uống ít thôi.
Lưu Lộ đã được lĩnh giáo tửu lượng của Đại Bảo. Lần trước anh ăn cơm ở nhà cô, uống mấy chén đã say khướt. Cứ uống như bây giờ, không say mới lạ.
Đại Bảo không để ý cười nói:
Không, không sao, anh không, không say.
Nói chuyện đã không còn lưu loát.
Chu Tiểu Vân không ngừng cười ha ha, trông thế này còn nói mình không say kìa!
Quả nhiên, lúc Đại Bảo rời bàn không thể đứng thẳng. Lưu Lộ đành phải đỡ anh lên lầu, một bên cởi giày cho anh, một bên quở trách:
Bảo anh uống ít thôi anh không nghe, hiện tại thế nào, say quắc cần câu rồi…

Bị Đại Bảo ôm chầm lấy cô, đè dưới người. Anh cười nói:
Anh không say, không tin anh chứng minh cho em thấy…

Đại Bảo dùng hành động thực tế
Chứng minh
với Lưu Lộ chính mình chưa uống say, còn có sức lực.
Chu Tiểu Vân thức thời không đi lên lầu quấy rầy, mà ở dưới lầu thu dọn bàn, rửa bát với mẹ.
Bà nội ngồi trong sân phơi nắng, Nhị Nha ngồi bên cạnh bà trò chuyện. Tiểu Bảo giúp đỡ Chu Quốc Cường quét dọn trong ngày, cả gia đình hòa thuận êm ấm.
Chờ tất cả thu dọn xong, thấy Lưu Lộ chưa xuống lầu, trong lòng Chu Tiểu Vân hơi hiểu.
Chu Tiểu Vân cười trộm không ngớt, xem ra, Đại Bảo chưa uống nhiều lắm! Hì hì!
Chu Tiểu Hà ôm bé con sang chơi, cô bé đã tám chín tháng, béo lùn chắc nịch rất được mọi yêu thích. Đi cùng còn có Phan Phong và Chu Chí Hải.
Chu Tiểu Vân cực thích trẻ con, ôm bé con mặc áo bông dày đến nghiện mãi không buông.
Chu Tiểu Hà vui mừng vì có người thay cô ôm bé con, ngồi xuống trò chuyện với bà nội.
Chu Chí Hải định lên lầu tìm Đại Bảo, bị Tiểu Bảo kéo lại:
Đừng đi, anh em đang ngủ trên gác!

Chu Chí Hải ngố tàu không nghe ra có hàm ý khác, nói:
Lâu rồi không gặp anh cả, anh lên gác đánh thức anh ấy.

Tiểu Bảo liếc mắt,
Chị dâu em cũng ở trên đó!
Chưa thấy ai chậm hiểu thế.
Chu Chí Hải ngẩn người, cười ha ha:
Thế anh không đi nữa.
Hai người cười rất ái muội.
Bà nội quan tâm hỏi tới chuyện chung thân đại sự của Chu Chí Hải:
Hải, cháu sắp hai mươi bốn tuổi, có đối tượng chưa? Nếu có dẫn về cho bà nội nhìn a!

Chu Chí Hải sờ sờ cái ót:
Bà nội, thời gian trước cháu từng có bạn gái nhưng đã chia tay. Đợi sang năm cháu tìm người khác dẫn về cho bà.
Giọng điệu dễ dàng như đang đi mua cải trắng.
Tiểu Bảo cười nói:
Anh Hải, giờ anh làm ở xưởng thế nào?

Chu Chí Hải vẫn làm việc ở xưởng sửa chữa, nghe nói hiện tại đã là một thợ chính, vì thế Thẩm Hoa Phượng ít cằn nhằn hơn, bắt đầu cảm thấy con trai theo công việc này cũng được.
Chu Chí Hải cười ha ha nói:
Tàm tạm, có lẽ sang năm sẽ được hướng dẫn đệ tử.

Ở xưởng sửa chữa có thể lên làm thầy dạy đệ tự là một tiến bộ lớn, Chu Chí Hải rất hài lòng với công việc của mình.
Chỉ chốc lát sau, đề tài chuyển tới người Chu Tiểu Vân.
Việc Chu Tiểu Vân là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng chỉ có vài người trong nhà biết. Khi Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải nghe xong, mắt đều trừng lớn, ánh mắt nhìn về phía Chu Tiểu Vân làm cho cả người cô đều dựng tóc gáy.

Hai người nhìn em như thế làm gì?
Quá dọa người.
Chu Tiểu Hà mở to đôi mắt vốn đã to:
Tiểu Vân, em làm tác giả, có phải ra ngoài đều bị người ta đuổi theo xin ký tên không!

Chu Tiểu Vân bật cười:
Nào có khoa trương như vậy, hơn nữa em lấy bút danh viết tiểu thuyết. Căn bản không ai biết tác giả rốt cuộc trông như thế nào. Cho tới bây giờ em chưa bao giờ gặp ai xin ký tên, bởi vì căn bản không ai nhận ra em.
Sức tưởng tượng của chị Tiểu Hà quá phong phú.
Cuối cùng, sau bao năm Chu Tiểu Hà thực sự khâm phục Chu Tiểu Vân.
Nghĩ đến hồi bé thường so sánh với cô, luôn cảm thấy cô chẳng qua thành tích tốt một chút, biết làm ít việc nhà, tính cách tốt một tý, xét về diện mạo, vóc người, khí chất đương nhiên mình mạnh hơn. Hiện tại mới biết, bản thân không bằng cô em họ nhỏ hơn mình ba tuổi này…
Hai năm qua, làm vợ làm mẹ người ta, tính cách nóng nẩy dần thu liễm, Chu Tiểu Hà chín chắn hơn, không hề kiêu căng tùy hứng như trước kia, nói chuyện làm việc cũng làm mọi người quý mến hơn. Hôn nhân có thể khiến phụ nữ nhanh chóng trưởng thành, những lời này không sai chút nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.